Chương 3: MA CÀ RỒNG BẤT TỬ

Thành viên nhóm B.A: Hàn Phi, Duy Đông, Lee Shin, Sơn Minh, Miki Phương, Nana.

Nhạc sĩ : Shark.

Lee Shin tỉnh giấc trên chiếc gường mình đang nằm, mở mắt nhìn trần nhà và định thần xem mình đang ở đâu. Không có cô gái nào bên cạnh nhưng sao căn phòng này lạ thế nhỉ. Lắc đầu xua đi cơn buồn ngủ còn sót lại như thói quen khi xũ tuyết trên tóc, Shin thấy hơi choáng. Hôm qua cậu chàng đã uống hơi nhiều thì phải.

- Shin, cậu còn 5 phút.

Tiếng đấm cửa rầm rầm cùng với giọng nói oanh vàng thánh thót như hổ gầm của Hàn Phi bên ngoài khiến Shin bừng tỉnh. À, hôm qua cả nhóm đã dọn nhà, đây là phòng mới của Shin trong chung cư riêng giành cho các sao hạng A của công ty.

- Lee Shin... - Hàn Phi rít lên như tiếng cửa kẹt.

- Em dậy rồi...

Shin kêu to, thở dài và nhảy khỏi gường chạy vội ra mở cửa.

- Em dậy rồi mà.

Cậu chàng thanh minh khi trong thấy vẻ mặt không thể cau có hơn của Hàn Phi. Phi nhướng mày:

- Sao? Hôm qua thằng nào hăng máu nhất rủ cả nhóm tập thể dục buổi sáng hả? Sắp trưa rồi đấy, cậu định bao giờ đến trường quay.

- Anh à, e dậy trễ chút xíu thôi mà...

- Mồm thối quá - Phi đẩy đầu Shin ra.

Ôi trời ơi. Lee Shin bức bối và bất giác đưa tay gãi mông như thói quen khó sửa suốt mười bảy năm nay nhưng đó là hành động khiến cậu chàng hối hận nhất trong cuộc đời khi mà vừa lúc đó, một cô bé xinh đẹp như thiên thần đi ngang qua và trông thấy. Lee Shin ngạc nhiên, giữ nguyên tư thế đó nhìn theo cho đến khi cô bé đi khuất:

- Anh, sao Shark lại ở đây giờ này?

- Hỏi ngớ ngẩn - Phi quay người chuẩn bị bỏ đi - Cô ta ở đây từ nhỏ cơ mà, bỏ tay ra khỏi quần đi.

Shin gật gật đầu rồi khi sự ngạc nhiên bớt đi, cậu ta mới để ý đến lời Phi nói. Bỏ tay khỏi cái gì cơ?

Shin nhìn bàn tay phải của mình:

- Á… Á… Á…

Tiếng hét của Lee Shin khiến Duy Đông giật mình suýt sặc cafe, cậu ta làu bàu trong miệng:

- Lại để ai thấy đang gãi mông rồi, cái thằng...

- Anh bảo gì em ạ?

Miki Phương quay lại vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn như tóc con trai. Đông nhún vai:

- Không phải em. Nhưng mới sáng ra em cứ ở đây lượn qua lượn lại như vậy không sợ tin đồn sao?

Miki Phương bĩu môi:

- Cho em xin. Shin thay người yêu như thay giấy lau mà có thấy tin đồn gì đâu.

Đông cười nhẹ, hai má lúm đồng tiền duyên chết người hiện ra khiến Miki không nhìn đi chỗ khác được.

- Đừng tự so sánh mình với Shin, hai đứa khác giới, lại như hai thái cực nữa. Nana dậy chưa?

Phương nhìn qua chỗ khác, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi giao nhưng lời nói nhẹ vô cùng:

- Cậu ấy dậy rồi, đang chọn quần áo vì muốn gây ấn tượng mạnh với Shark

- Anh không nghĩ ngoài vẻ dễ thương ra Nana có cái gì có thể khiến Shark để ý. Anh đã từng làm việc với Shark khi còn đi hát solo, hôm qua mấy đứa vui vẻ quá nên anh không muốn nói nhưng em nên biết mà chuẩn bị tâm lý vì Shark khó tính vô cùng.

Phương gật đầu, nhón một trái táo và nhún nhảy đi ra:

- Đi thôi anh, chờ mọi người ở xe cũng được.

Duy Đông đi theo, nhìn những bước đi như nhảy của cô bé được mệnh danh là siêu vũ công mà ao ước giá như mình bằng một góc của Phương. Đông cũng là một người giỏi giang. Trước khi vào B.A anh chàng cũng đã khá thành công trong vai trò của một ca sĩ solo nhưng chỉ đẹp trai, vũ đạo đẹp thôi thì chưa thể nổi đình đám được. Đông vẫn không thể làm giám đốc hài lòng. Cậu ta cần học theo những bước nhảy hoàn hảo của Phương, phải được hỗ trợ bởi giọng ca đầy nội lực làm rúm động lòng người của Hàn Phi, phải bắt cặp với một Lee Shin lãng tử, hào hoa mới tự khiến mình trở nên nổi bật.

- Anh.

Sơn Minh nhảy chân sáo chạy theo bám cổ Đông với vẻ mặt không thể vui tươi nhí nhảnh hơn, hẳn là cậu ta mong đến ngày hôm nay lắm vì hầu như Minh coi Shark là thần tượng. Đông biết thế nên không nỡ làm Minh mất hứng, nhưng cậu nhóc sẽ sớm thất vọng vì cá tính kinh hoàng của Shark thôi.

Họ đến trường quay, chào hỏi đạo điễn Nguyễn Hoài Nam và ekip trước rồi cả ban nhạc vội vã thay trang phục và trang điểm. Clip này quảng cáo cho album “Góc khuất” mà cả nhóm chưa rõ ca khúc chủ đề sẽ như thế nào, chưa một ai được thấy bản nhạc, chỉ biết rằng album thứ ba sẽ tràn ngập tình yêu.

Shin nhìn bộ trang phục đua xe của mình một cách ngao ngán trong khi Hàn Phi khoác lên mình bộ vest phá cách độc đáo nghịch ngợm và cá tính, Sơn Minh ăn mặc như thiên thần còn Duy Đông lịch lãm với áo len cao cổ, quần jean và phụ kiện thì trông Shin như thế này đây: đơn điệu nhàm chán. Motip một anh chàng đẹp trai cưỡi mô tô đã cũ đến nỗi đi vào cổ tích được rồi.

Nhưng có điều không chỉ mình Shin cảm thấy chán nản, cả Nana cũng không thích bộ váy công chúa của chính mình vì nó trông giống hầu hết những bộ váy khác. Như thế này thì Nana sẽ bị so sánh với các ca sĩ, diễn viên và bị gán cho cái mác đụng hàng, bắt chước mất thôi. Nana nhăn nhó khiến Đông chú ý, anh chàng hỏi nhỏ:

- Em đau ở đâu à?

Bỏ ngay bộ mặt đưa đám đi, nở một nụ cười như thiên thần giáng thế, Nana trả lời nhỏ nhẹ:

- Em ổn, anh đừng lo.

Miki Phương quay mặt đi, dấu ánh mắt “không thể chịu nổi” của mình.

Rầm...

Một tiếng động lớn vọng vào từ trường quay khiến cả nhóm giật bắn mình, tiếp sau đó là tiếng đạo diễn Hoài Nam quát to:

- Không được, không được. Cô không hiểu gì cả, chẳng để lọt một lời nói nào của tôi vào đầu. Không quay nữa, dẹp hết.

Cả bọn mắt tròn mắt dẹt nhìn quản lý Nam Anh. Anh chàng thở dài:

- Là Phan Ái My đấy. Cô ấy cũng quay nhưng là video clip cho ca khúc đã thu xong. Họ phải làm việc từ sáng sớm để lấy phông nền tự nhiên của bình minh nhưng Shark vẫn không hài lòng, phải diễn lại hơn ba mươi lần rồi, chắc hôm nay không xong được.

Minh hít thở sâu, nén cảm giác căng thẳng xuống và nôn nóng đi ra ngoài. Cậu chàng có làn da rất đẹp nên không cần trang điểm kĩ như mọi người. Minh trông thấy Ái My đã sắp khóc đến nơi và đang đi cùng quản lý của cô nàng ra xe trong khi đạo điễn trông vô cùng ức chế. Chết rồi, hoàn cảnh này không tốt cho nhóm tẹo nào. Sao lại ghép hai buổi quay vào một? Sao lại lấy cùng bối cảnh nhỉ?

Sơn Minh ngồi xuống một cái ghế nhìn mọi người thu dọn đạo cụ, di chuyển máy quay với ánh mắt lo lắng. Đạo diễn Hoài Nam quay sang nói gì đó với Shark khiến Shark quay lại nhìn Minh. Trong khoảnh khắc bốn mắt gặp nhau, tim Minh như ngừng đập vài giây vì một áp lực vô hình đè nặng lên ngực cậu khiến cậu thấy khó thở. Giống như... Giống như lần mang sổ liên lạc có ghi tội về cho ba mẹ kí vậy. Shark quay đi và chỉ một lát sau, đạo điễn gọi Minh chuẩn bị.

Mọi chuyện với Minh diễn ra thật lạ và hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của bất cứ ai trong nhóm, rất dễ dàng, đến mức khó tin. Minh chỉ việc ôm đàn ngồi gẩy mấy khúc và hát vài đoạn với khuôn mặt thiên thần dễ thương hết mức có thể là được. Shark không hề lên tiếng. Xong phần của mình, Minh ra ghế ngồi, quan sát Hàn Phi và Duy Đông lần lượt được quay nhưng có chuyện gì đó không ổn. Rõ ràng đạo diễn ok không cần quay lại nhưng Shark không thể hiện sự hài lòng trên mặt thay vào đó là sự chán chường và thất vọng ngày một rõ. Người duy nhất bị quay lại là Lee Shin. Anh chàng có mỗi một động tác bước xuống khỏi xe và cởi mũ ra rồi nhìn xa xăm thôi mà mãi không được. Shark lắc đầu liên tục rồi phải quay lại, quay lại mãi. Tâm trạng Lee Shin ngày một tồi tệ.

- Nghỉ trưa.

Shark nói nhẹ khi đồng hồ điểm 2h, ánh mặt trời mùa thu chiếu nóng gáy cả ekip. Nhẹ nhàng đứng lên, Shark nói với Hàn Phi:

- Ăn xong anh vào phòng cách âm ngay nhé.

Phi chưa kịp nói gì thì Shark đã đi thẳng vào trong.

Đỡ hộp cơm của mình, Shin làu bàu:

- Điên lên mất, rốt cuộc thì em không được ở chỗ nào, chỗ nào chứ?

Cậu ta nhìn hết lượt các thành viên trong ban nhạc để tìm kiếm câu trả lời nhưng không ai nói gì. Duy Đông mở hộp cơm, xúc một thìa rồi ê a:

- Có thể em không đủ buồn chăng. Trông vẫn chưa được “lãng tử bất cần đời” lắm.

- Cũng có thể cậu nhìn xa xăm không được, mắt cậu vẫn có điểm dừng. – Miki Phương góp vào.

- Em thì thấy không sao, chẳng có gì đáng để phải quay lại cả. – Nana nói nhỏ, nghe như động viên hơn là góp ý. Lee Shin quay qua Hàn Phi tìm sự đồng cảm:

- Anh...

- Cái gì? Anh không biết – Phi có vẻ không đển tâm lắm, dường như vẫn đang cố đoán xem Shark bảo anh ta vào phòng cách âm để làm gì – Anh phải biết Shark muốn gì từ chú mày thì mới biết chú mày có làm tốt không chứ. Nhìn xa xăm với tâm trạng nào, vừa gặp chuyện gì buồn hay đang chờ đợi ai. Có hàng ngàn kiểu nhìn xa xăm.

- A, hết nước.

Minh nhanh nhẹn đứng dậy tránh cuộc nói chuyện này vì nếu được hỏi đến cậu chàng không tự tin là mình có thể nói dối trót lọt. Minh đi nhanh, định vào phòng trang điểm lấy ipod nhưng bước qua phòng cách âm, Minh nghe thấy có tiếng gita. Cửa phòng cách âm mở hé, Minh tò mò ngó vào xem ai chơi mà nghe buồn đến như vậy.

- Ai?

Tiếng hỏi giật giọng của Shark làm Minh giật mình, bối rối và đẩy cửa đi vào nói nhẹ như mèo con đứng trước móng vuốt của hổ giữ:

- Chào cậu.

Shark liếc nhìn lại và chép miệng:

- Tôi quên đóng cửa phòng à?

- Ừ…

Minh liếm môi, cũng không biết đó có phải là cách Shark bảo mình hãy đóng cửa phòng lại hay không nhưng Minh vẫn đóng. Shark đứng dậy chỉnh lại máy quay để bàn và nói:

- Tự quay thôi, cậu có chuyện gì à?

- Không có, tôi chỉ đi lấy ipod.

Shark gật đầu, chỉ vào sofa. Minh bước tới, rón rén ngồi xuống cạnh Shark.

- Để tôi đoán nhé, cậu đang thắc mắc về việc Lee Shin bị quay lại phải không?

Minh đảo mắt, chẳng lẽ suy nghĩ của cậu lại hiện rõ lên mặt như thế sao? Shark quay sang nhìn Minh làm cậu càng bối rối hơn, cậu buộc phải trả lời câu hỏi này:

- Tôi thấy... Cậu hình như chỉ muốn làm khó Shin thôi.

- Làm khó?

Giọng Shark đanh lại. Sơn Minh hít sâu rồi nói một hơi:

- Phải. Tôi thấy cậu chẳng hài lòng với bất cứ ai trong chúng tôi cả nhưng lại chỉ bắt mỗi Shin quay lại, mà chắc chắn cậu đã biết khả năng của Shin rồi. Cậu ấy cố hết sức cũng không thể tốt hơn được nữa đâu.

Shark bỏ cây đàn xuống một cách chậm rãi rồi bất ngờ chồm tới áp sát Minh, nhìn sâu vào mắt cậu ta. Mặt họ chỉ cách nhau vài centimet. Minh hoảng hồn nhìn đôi mắt to tròn, long lanh lấp lánh tia nhìn khoái chí của Shark, tim cậu đánh trống ầm ầm trong lông ngực đến nỗi tưởng như nghe rõ tiếng. Mùi thơm ngọt ngào từ Shark tỏa ra khiến không gian như muốn đóng băng lại. Quá gần đến nỗi có thể nhìn rõ cái mũi cao, làn da trắng không tì vết, đôi môi đỏ đầy đặn và cái cổ đặc biệt đẹp của Shark. Cô ấy có ý gì khi làm thế này. Minh nuốt khan, cố kiềm chế hơi thở ngày càng gấp của mình.