Chương 1: MA CÀ RỒNG BẤT TỬ

Hắn đứng trên nóc của một tòa nhà cao tầng, nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn với những con đường xe cộ tấp nập. Quá nhiều.

Hắn quan sát khung cảnh xung quanh hàng giờ, chờ đợi trong sự kiên nhẫn với thời gian bất tận của cuộc đời hắn để tìm kiếm một con mồi ngon lành cho bữa đêm. Hắn kén ăn. Tất cả đồng loại đều nói như vậy. Và tàn bạo. Cười ruồi, hắn chế nhạo chính mình, ma cà rồng đương nhiên phải tàn bạo, hay là tàn bạo hơn so với mọi loài sống trên mặt đất xinh đẹp này.

Quá nhiều. Hắn ngao ngán nhìn dòng người qua lại, thức ăn đang di chuyển như trêu ngươi hắn nhưng quá nhiều thì thật sự không tốt tẹo nào. Nó khiến cho người ta chán nản. Những con người với lớp da yếu ớt mỏng manh mà nhìn sâu hơn nữa là những động mạch chứa đầy thứ chất lỏng kì diệu phập phồng theo nhịp đập của những trái tim yếu đuối. Thật không thể tưởng tượng được những sinh vật yếu đuối kia lại có thể biến thế giới hoang sơ thành những thành phố hiện đại nhường này.

Hắn hít một hơi sâu, phóng hết tầm mắt nhìn về kí ức, nơi mà hắn có những ý niệm đầu tiên về sự tồn tại của chính mình.

Tự hắn cũng không biết mình bao nhiêu tuổi, tự hắn cũng chẳng rõ bố mẹ hắn là ai, hay hắn sinh ra như thế nào. Khi có ý thức, hắn đã là một con dã thú. Hắn tồn tại từ khi những con người nguyên thủy đầu tiên còn chưa xuất hiện, săn thú để thỏa mãn cơn khát, lang thang để rình rập những đàn vượn người thông minh, hắn gieo rắc nỗi sợ vô hình cho muôn loài. Chỉ có thời gian làm bạn với hắn.

Bám theo sự tồn tại và phát triển của thế giới loài người, hắn bắt đầu gặp đồng loại và ngay lập tức phát hiện ra rằng ma cà rồng không giống con người, không thể sống bầy đàn được. Sẽ có tranh chấp, sẽ có giết chóc vì lãnh địa, vì thức ăn. Hắn kết bạn nửa vời, không tin tưởng bất kì ai và sống theo bản năng hầu hết quãng thời gian sơ khai đó. Chứng kiến những bước phát triển của "thức ăn", nhìn ngắm những thành tựu ngày càng lớn của chúng, hắn khoái trá vì loài người ngày một đông đúc, ngày càng thông minh.

Một mùi thơm thoảng qua khiến hắn ngừng suy nghĩ, hít một hơi thật sâu để xác định vị trí con mồi, hắn phóng tầm mắt xuống con đường phía dưới, tìm kiếm. Con mồi của hắn lần này là giống đực, nói theo ngôn ngữ lịch thiệp thì đó là một chàng trai, chỉ chừng mười tám tuổi, hắn biết căn cứ vào mọi chi tiết và mùi thơm trên người anh ta. Lâu rồi hắn mới thấy một người thơm đến như thế. Liếm môi, hắn quan sát.

Nếu là trước đây thì hắn đã nhảy ra, lùa con mồi vào góc khuất và kết liễu nó ngay lập tức, nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi. Thời kỳ săn bắt thoải mái đã kết thúc.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ giai đoạn đó. Trước năm 1914, ma cà rồng tồn tại đơn độc dưới sự cai quản của Carlos Facinelli, chẳng có luật lệ nào cả ngoài cuộc họp một trăm năm một lần như điểm danh. Nhưng sau khi Atula Gonemul đã tập hợp quân đội và gây áp lực bắt Carlos phải ra những đạo luật điên rồ như: không săn bừa bãi, không giết chết con mồi, trà trộn vào xã hội loài người, khai báo nơi ở ổn định trong vài thập kỉ... Nói chung những thứ luật đó nghe rất điên khùng. Không một ma cà rồng nào của phe Carlos chấp nhận những thứ đó. Atula tuyên bố chiến tranh để thay đổi xã hội ma cà rồng hủ bại, khát máu vì gã đã chán ngấy cuộc sống chui rúc, chán những kẻ săn đêm tàn bạo coi giết chóc là thú vui. Đó là trận chiến ác liệt nhất, lôi kéo nhiều phe phái nhiều chiến binh ma cà rồng nhất trong lịch sử và cũng gây thiệt hại nặng nề nhất. Hắn, người làm chứng cho cuộc chiến đã tuyên thệ trước toàn thể cộng đồng ma cà rồng rằng: bất kể bên nào thắng, cả xã hội ma cà rồng sẽ tuân theo luật lệ của bên đó, những kẻ không nghe theo sẽ bị loại bỏ không thương tiếc.

Chiến tranh kéo dài hơn hai mươi năm và cuối cùng phần thắng thuộc về Atula và những chiến binh trẻ tuổi của hắn. Thực hiện theo đúng giao ước, xã hội ma cà rồng chuyển mình theo luật lệ mới của Atula và những kẻ chống đối rải rác, những ma cà rồng tàn bạo lần lượt bị kết liễu.

Tuy mang tiếng là một trong số những ma cà rồng dã man nhất trong lịch sử nhưng bản thân hắn lại không chịu bất cứ công kích nào từ quân đội của Atula, đơn giản vì hắn mạnh.

Nhưng lòng tự trọng của ma cà rồng khiến hắn thấy được những cái nhìn lẩn quất sự bất mãn và có thể còn có cả sự coi thường ở một số những ma cà rồng trẻ không biết sự lợi hại của hắn. Chúng không phục, nhưng không dám lên tiếng vì sợ Atula. Hắn bực rồi dần dần ép mình tuân theo luật để chứng tỏ rằng không có điều gì là hắn không làm được.

Con mồi của hắn đi từ cửa hàng sách ra, tiến thẳng vào một ngõ tối. Đây rồi, lần này hắn sẽ phá lệ. Gần đây xã hội loài người rối ren, có nhiều vụ giết người vứt xác xuống sông hồ lắm, thêm một người chết cũng đâu có sao.

Hắn lao xuống, đáp nhẹ nhàng lên một miếng gỗ ngay cuối hẻm tối nhưng một giây trước khi hắn định lao vào chàng trai xấu số thì chuông điện thoại của anh chàng kêu. Chàng trai đưa máy lên, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại soi rõ gương mặt khiến hắn sững lại. Tên này không được.