*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Hình minh họa do chính tác giả vẽ)_
Trước khi tôi kịp nhận định tình hình, tên chết tiệt đã điên cuồng lao đến tách hai chúng tôi ra, rồi dùng sức đẩy mạnh cậu nhóc pháp sư đi chỗ khác. May mắn là cậu ta ngã nhào vào chiếc ghế sô pha, nếu không, tôi e rằng cú ngã này có thể làm cho chiếc quạt mini xanh đọt chuối mới toanh trong túi cậu ta nát vụn mất, thật đáng tiếc!
Hừm, hình như trọng tâm trong chuyện này không nên là chiếc quạt thì phải…
“Mấy người làm gì ở đây?” Tên chết tiệt nâng tôi dậy, che chắn tôi sau lưng như gà mẹ ôm con.
Thư Ngân có vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy hắn lỗ mãng như thế, lắp ba lắp bắp thốt lên:
“Anh Nguyên… Em chỉ…”
“Cút!” Hắn gào lên, tức giận đến nỗi tôi dường như nghe thấy được tiếng xẹt xẹt phát ra từ ánh mắt thù địch của hắn. Nhìn hắn lúc này như con rắn hổ mang đang trong tư thế sẵn sàng tấn công, chỉ cần tên nhóc pháp sư và Thư Ngân tiến lên một bước, nhất định hôm nay không thể toàn thây quay về. Lại một lần nữa tôi phải lắc đầu cảm thán, may mắn là tên này còn được nuôi dạy tử tế, chứ nếu mà tuổi thơ bất hạnh, có khi bây giờ đang là sát nhân biến thái giết người hàng loạt rồi cũng nên. Sát nhân mà đẹp trai như thế này, giấy phát lệnh truy nã của hắn nếu bị dán lên cột điện còn có thể bị hiểu nhầm là poster phim truyền hình, được các em gái mới lớn lén xé về trưng trong phòng hoặc dán lên gối ôm luôn ấy chứ.
Thư Ngân cùng nhóc pháp sư co rúm người líu ríu chạy ra khỏi cửa bằng tốc độ ánh sáng, để lại hai đôi dép nằm chỏng trơ cô quạnh, đây đúng là ví dụ điển hình của câu nói “bỏ chạy mất dép”. Mà cũng không thể trách họ được, nhìn thấy vẻ mặt sát khí đằng đằng như phần tử đánh bom liều chết của tên chết tiệt lúc này, nếu đối tượng hắn nhắm vào là tôi, có khi tôi chạy rớt mất quần cũng không thèm nhặt lại nữa là. Cánh tay bị siết chặt, tôi giật mình ngước nhìn tên chết tiệt đang nén lại hơi thở run rẩy, không biết là vì tức giận hay gì khác. Hắn cứ mím môi nhìn tôi chằm chằm như vậy, đôi con mắt chứa đựng cảm xúc mãnh liệt nào đó mà tôi không thể nói chính xác. Tôi ấp úng phá vỡ bầu không khí:
“À… Lúc nãy đang chơi trò nhập vai ấy mà, lần sau anh có thể tham gia cho vui. Ưu tiên anh đóng vai chính diện, sướng nhé, ha ha…”
Hắn nhíu mày buông tay tôi ra, không nói không rằng quay vào trong phòng. Tên này không phải vừa ra ngoài nhặt bậy nhặt bạ thuốc trên đường mà uống đấy chứ? Sao hôm nay hành vi lại quái thai như vậy? Thật ra thì bình thường hắn cũng quái thai sẵn rồi, chẳng qua hôm nay cấp độ cao lên, biến thân thành quái thú luôn thôi. Tôi rón rén bay đến trước cửa phòng hắn, tò mò tọc mạch quan sát hắn từ khe cửa nhỏ. Hắn đang ngồi trên giường, tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.
“Việc chuyển nhà tôi nói lần trước có thể tiến hành sớm hơn được không? Ừ, đúng vậy, càng nhanh càng tốt.”
Đầu tôi ong ong như có một đàn côn trùng đang lượn lờ dày đặc, bao trùm lấy toàn thân. Tên chết tiệt muốn chuyển nhà, hắn không cần tôi nữa rồi. Sáng nay vẫn còn âu yếm hôn tôi, nói thích tôi, mà bây giờ đã đành đoạn dứt tình đoạn nghĩa. Hừ hừ, anh đây bao năm qua chưa hề yêu đương, trong trắng như tờ giấy chưa được ai chấm mực đặt bút, hắn sao có thể cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi bỏ của chạy lấy người, thật không thấy có lỗi với toà án lương tâm hay sao?
Máu nóng bốc lên đầu, tôi mở toang cửa dùng động tác đá xoáy chuẩn của David Beckham đá tung điện thoại trên tay hắn. Chiếc điện thoại hàng hiệu mà có lẽ tôi phải dùng sáu năm tiền quà vặt mới có thể mua được quay vòng vòng rồi dộng mạnh xuống đất, nát tan tành. Tên chết tiệt ngơ ngác:
“Em làm cái quái gì vậy?”
“Tôi làm cái quái gì ấy à? Trước tiên anh nhìn lại con người anh đi. Chủ động tỏ tình với tôi, bây giờ thoả mãn rồi thì rút lui à? Nếu tôi là con gái có phải anh còn muốn để lại cái thai chình ình rồi bỏ trốn luôn đúng không?”
“Sao anh lại phải bỏ trốn?”
Hừ, đến giờ này vẫn quyết tâm giả ngốc đến cùng. Đúng là loại người thâm độc, giả nhân giả nghĩa. Tôi uất ức đến độ rơi cả nước mắt, ngôn ngữ lộn xộn chưa qua xử lý não bộ cứ thế văng ra:
“Hừ hừ, đừng hòng qua mắt ông đây. Anh rõ ràng muốn chuyển đi nơi khác. Anh lừa gạt tình cảm của tôi, đợi đến khi tôi yêu anh rồi thì lại bỏ trốn. Đồ biến thái không có đạo đức nghề nghiệp!”
“Em vừa nói yêu anh.” Tên chết tiệt có vẻ nắm bắt nhầm trọng tâm câu nói của tôi, thô lỗ ngắt lời. Đáy mắt hắn lao xao nhìn tôi chăm chú. Biết mình lỡ miệng, tôi lúng búng như gà mắc tóc, hít hít cái mũi nghẹt rồi quay đầu qua nơi khác. Hừ, hắn chỉ mới nói “thích” tôi, bây giờ tôi lại lạy ông tôi ở bụi này, nói yêu hắn, đúng là giao dịch lỗ vốn mà. Hắn đứng bật dậy dán sát vào người tôi, một tay che lấy cục phân, tay kia choàng ra sau nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi nhuận khí. Đôi môi hắn kề sát vào tai tôi, từng làn khí nóng hổi bật ra theo lời hắn nói, làm đôi tai mẫn cảm của tôi ngày càng đỏ ửng.
“Anh vừa gọi điện thoại, nhờ người ta mau giúp anh dọn dẹp, chính thức chuyển đến đây ở với em. Ban nãy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nghĩ rằng thiếu chút nữa em sẽ thực sự biến mất khỏi đời mình, chỗ này của anh – hắn đặt tay tôi lên ngực trái mình – rất đau. Anh chưa từng nghĩ rằng đến một ngày nào đó lại có người làm cho anh yêu điên cuồng đến thế, bất chấp mọi khác biệt, xem thường cả ngăn trở âm dương.”
Điều hắn nói quá bất ngờ, quá chân thành, lượng thông tin quá rộng lớn so với bộ não vì ủ phân lâu năm mà có vẻ hơi chậm tiếp thu của tôi. Tôi nấc lên nhè nhẹ, không ngờ một tên biến thái thích bắt nạt, thường ngày nói mười câu thì hết chín câu không lọt lỗ tai như hắn có thể vì mình mà nói ra mấy câu thoại phim thần tượng như thế này. Hắn đã hạ mình thổ lộ như vậy, tôi cũng nên đáp lại một chút chân tình gì đó cho phải phép đúng không? Nhưng chưa kịp mở miệng, tên chết tiệt đã di chuyển bàn tay tôi bấy giờ vẫn áp lên ngực hắn, trượt dần xuống dưới, bao trọn lấy thằng cu tí tôi thường trộm hâm mộ của hắn.
“Chỗ này trước đây cũng rất kén chọn, cũng không ngờ nó có thể phấn khởi vì em như vậy.”
Thằng cha này đúng là có năng khiếu đạp đổ bầu không khí. Cho tôi xin đi, cái thứ đang lộm cộm ngóc đầu bò dậy trong tay tôi đây hoàn toàn không liên can gì đến tôi, là do anh biến thái vô liêm sỉ, thích gian thi thì có! Nhưng điều này cũng làm tôi nhớ đến một vấn đề nan giải: Nếu hai chúng tôi thật sự hẹn hò, thì vấn đề không phải là gian thi, mà là gian kiểu gì? Cả hai cùng là nam, dư dương mà thiếu âm, sao có thể làm chuyện giống như trong mấy cái video nam nữ tôi hay lén xem được? Xét theo tình hình cu tí của hắn – tôi vừa suy nghĩ vừa bóp bóp thứ nóng hổi trong tay- nó đô to như vầy chắc là nhu cầu chui chui rúc rúc cao phi thường. Hắn có thể vì tôi mà nhẫn nhịn ăn chay cả đời không chứ? Tôi quyết định phải bàn rõ vấn đề trước khi tiến đến kí kết hiệp ước lâu dài:
“Nhưng… E hèm, hai chúng ta đều là đàn ông, nếu ở bên tôi thì có lẽ anh chỉ có thể âu yếm với bàn tay phải. Tôi cùng lắm thì ở một bên cổ vũ, chỉ đạo, dọn dẹp hiện trường giúp anh… Như vậy có ổn không?”
Tên chết tiệt quăng cho tôi cái nhìn khinh bỉ như thể đang nhìn người hoài hành tinh chưa được phổ cập kiến thức địa cầu.
“Em không biết nam nam làm thế nào thật sao?”
Tôi đáp lại hắn bằng cái nhìn của người tiêu dùng thông thái không dễ dàng bị nhân viên tiếp thị lừa gạt. Đừng khinh thường tôi ngu ngốc, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao. Trừ phi hắn cam chịu chia tay thằng em lực lưỡng trong quần, sang Thái Lan chuyển đổi giới tính, may ra hai chúng tôi mới có một tí trao đổi âm dương về mặt thể chất.
Vào một ngày nào đó, sau khi bị tên chết tiệt dùng hai thứ tôi thích nhất là thức ăn ngon và cơ thể hoàn hảo của hắn dụ lên đến giường, tôi mới phát hiện ra trước đây mình đã quá ngây thơ rồi. Chuyện chi tiết không tiện nói ra, nhưng kết quả là tên chết tiệt dù không qua phẫu thuật chuyển giới vẫn thành công làm cho tôi thể lực cạn kiệt ôm mông trốn biệt vào vách tường ba ngày liền, gọi kiểu nào cũng không ra. Dù sao quá trình chui chui rúc rúc này làm nhiều cũng thành quen, càng về sau độ đau đớn giảm dần, niềm sung sướng cũng bất ngờ ập đến, nên thỉnh thoảng tôi cũng có chủ động thân mật tiếp xúc với em cu nhà hắn, theo như hắn nói thì là “trắng trợn khiêu khích tạo động cơ cho hung thủ gây án.” Kết quả là sau mỗi lần gây án, hung thủ đều thật thoả mãn ôm lấy nạn nhân xơ xác rã rời, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Mỗi ngày cùng nhau thức dậy, đêm đêm ôm nhau đi ngủ, thỉnh thoảng lại bùng nổ chiến tranh, chiến đến lên giường mới chịu làm hoà. Cuộc sống như vậy xem ra cũng không tệ lắm đúng không?
HẾT CHÍNH TRUYỆN