Chương 11: Chương 11

Lâm An Nhàn do dự một lúc thật lâu mới nói:

“Mẹ, con có nhiều lắm cũng khoảng một vạn thôi.”

Dương Quế Trân nhìn con gái hỏi:

“Sao lại không có? Vợ chồng con ăn chung với cha mẹ chồng, tiền điện nước con không trả, tiền lương lại không ít, Phó Minh Hạo dù sao cũng làm ở xí nghiệp, con cơ bản cũng không thích sắm sửa này nọ, vậy tiền đã đi đâu?”

Lâm An Nhàn nói không nên lời. Đâu phải cái gì mình cũng không quản, kết hôn được ba tháng, mẹ chồng tìm Phó Minh Hạo nói hai chị đều đưa sinh hoạt phí, duy nhất vợ chồng An Nhàn ăn uống trong nhà một phân tiền cũng không đưa, không tốt bằng Phó Lệ Giai, Phó Lệ Na. Phó Minh Hạo không có biện pháp nên mỗi tháng cho mẹ hắn 800 phí sinh hoạt.

Dù đã đưa phí sinh hoạt, khi Phó Lệ Giai, Phó Lệ Na đến chơi, mẹ chồng luôn bảo cô đi mua đồ ăn. Còn Phó Minh Hạo, lúc kết hôn tới nay, tiền lấy cũng không ít, có tháng tiền lương còn chưa đến hai ngàn. Hơn nữa tiền mừng khi kết hôn cha mẹ chồng đều lấy hết, cô cùng Phó Minh Hạo lại không nhiều bằng hữu, căn bản không giữ riêng được một đồng!

Nhưng nếu nói ra, cha mẹ lại khổ sở. Tính tình mẹ nóng nảy, biết được khẳng định sẽ tìm Phó gia lý luận, quan hệ hai nhà vốn đã không mặn mà gì.

Vì thế, Lâm An Nhàn đành im lặng nghe mẹ nói.

“Xem như em mượn tiền chị đi, buôn bán có lời em sẽ trả, như vậy chị cũng làm không đồng ý sao.” Lâm Húc nghĩ chị gái keo kiệt, không muốn cho mượn.

“An Nhàn, chuyện này ba có thể thay em con đảm bảo, lúc đó nhất định bảo nó trả cho con, con cùng Minh Hạo thương lượng một chút” Dương Hưng Đạt nói.

Lâm An Nhàn thấy ba cũng lên tiếng, lại không có biện pháp cự tuyệt, đành phải “Bất quá Minh Hạo lại đi công tác, chờ ánh ấy về con sẽ hỏi.”

Dương Quế Trân nghe thế mới nở nụ cười “Cũng không phải nghèo rớt mồng tơi, ngày đó con cùng Minh Hạo về ăn cơm, tiện cho Lâm Húc cám ơn nó.”

Lời này hàm ý không được cũng phải mượn? Lâm An Nhàn âm thầm sốt ruột, lại không thể nói tình hình thực tế, cơm nước xong ảo não trở về.

Trên đường, nàng mua chút hoa quả, điểm tâm, nói đối Vương Thu Dung là quà mẹ gửi qua biếu. Vương Thu Dung nghe xong tâm tình không tệ

“Thay tôi cám ơn mẹ cô, tuy thông thường nhưng tâm ý khó được”, hỏi thăm thông gia vài câu, sẽ không nói thêm nữa.

Lâm An Nhàn chờ Phó Minh Hạo công tác về, ăn tối xong liền ám chỉ hắn về phòng.

Chờ hai người về phòng, Phó Minh Hạo ôm Lâm An Nhàn nói:

“Mới đi vài ngày, đã nhớ anh sao?” Nói xong, tay chân không thành thật sờ loạn.

Lâm An Nhàn xoay mình đẩy hắn ra, đem chuyện tình hỏi Phó Minh Hạo làm sao bây giờ? Phó Minh Hạo nghe xong ão não, thành thật ngồi trên giường không nói lời nào, qua nửa ngày mới nói:

“Chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”

“Cố lắm cũng không đến hai vạn, nhưng không thể đưa hết, vạn nhất có chuyện bất trắc.”

Phó Minh Hạo thở dài “Vậy làm sao bây giờ, kiếm đâu ra ba vạn, vay mượn bên ngoài cũng không phải chuyện dễ.”

“Nếu không, trước cứ trì hoãn, biết đâu qua vài ngày Lâm Húc lại đổi ý.”

“Không nói trước được, bằng không có thể mượn mẹ hoặc chị của anh.”

Lâm An Nhàn lập tức phủ định “Đừng, về sau em ở nhà cũng không ngóc đầu lên nổi!”

Nhưng không quá vài ngày, Lâm Húc điện thoại tới truy vấn, Lâm An Nhàn bị buộc đến mức không muốn nghe điện thoại. Lâm Húc vài lần điện thoại không được, liền nói với Dương Quế Trân. Dương Quế Trân nghe xong tức giận, trực tiếp gọi bảo Lâm An Nhàn tối nay ghé qua đem sự tình nói rõ ràng.

Lâm An Nhàn tự biết trốn không thoát, báo cho Phó Minh Hạo biết tối không về ăn cơm, Phó Minh Hạo biết sự tình khó xử, lại không có biện pháp, chỉ khuyên cô không nên đem hết mọi chuyện nói cho mẹ vợ biết.

“An Nhàn, con liền nói rõ ràng, mẹ cũng không khó dễ, có phải Phó Minh Hạo không đồng ý?” Dương Quế Trân ngữ khí tức giận hỏi.

“Không phải, mẹ. Minh Hạo nguyện ý nhưng thật sự chúng con tổng cộng có không đến hai vạn, Lâm Húc muốn mượn ba vạn, con kiếm đâu ra!”

Lâm Húc nghe xong không tin “Chị cùng anh rể căn bản không tiêu dùng gì, em cũng không phải không trả, em là em ruột chị, chị gả ra ngoài lại mặc kệ?”

Dương Quế Trân vỗ con một chút mới nói

“Chị con không phải người như vậy. An Nhàn, hôm nay không có người ngoài, con liền ăn ngay nói thật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

Lâm An Nhàn gặp này trận thế đành phải nói ra khó xử, Dương Quế Trân vừa nghe liền phát hỏa.

“Cái gì? Vương Thu Dung dám lấy phí sinh hoạt, chuyện lúc trước lễ hỏi ta nhịn, nàng hiện tại được một tấc lại muốn tiến một thước. Lúc trước, nàng khoe khoang cái gì, kết quả liền điểm ấy năng lực! An Nhàn, con đừng ủy khuất, ngày mai mẹ tới nhà họ nói cho ra lẽ, thật không biết xấu hổ!”

“Mẹ, ngàn lần cầu người đừng đi, nháo lên con làm sao sống được.” Lâm An Nhàn sợ chính là chuyện này.

“Đứa nhỏ này chính là rất thành thật, làm gì cũng không có chủ kiến, chuyện này con đừng quản! Lòng dạ bà ta mẹ nhìn thấu, bắt nạt kẻ yếu, mẹ đi thu thập bà ta!”

“Đúng vậy, chị đừng sợ, Phó gia dựa vào cái gì bắt chị dưỡng cả nhà bọn họ!” Lâm Húc tức giận, cảm thấy Phó gia đem tiền mình muốn mượn đều lấy đi.

Lâm An Nhàn tâm phiền ý loạn, nhất thời không có chủ ý, chịu không nổi mẹ cùng em trai ồn ào, liền ra về.

Chậm rãi đi trên đường tiêu cực suy nghĩ nếu làm ầm lên mình làm sao bây giờ.

Đến trạm xe, chợt nghe có người kêu mình, vừa quay đầu lại thấy Quý Văn Nghêu lái xe ở phía sau.

Lâm An Nhàn dừng cước bộ chờ Quý Văn Nghêu đi lại, nghĩ hắn chỉ đi ngang qua nên chào hỏi mà thôi.

“Lên xe!” Quý Văn Nghêu đối Lâm An Nhàn nói.

Lâm An Nhàn có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn muốn đưa mình về? Không nghĩ nhiều, vừa lúc có xe miễn phí sao không đi.

Nhưng có chút sợ hãi Quý Văn Nghêu, nên đi vòng ra ghế sau.

“Ngồi trước đi, tôi cũng không phải taxi, cô lại không biết điều?” Quý Văn Nghêu ngăn trở Lâm An Nhàn động tác.

Lâm An Nhàn đành lên ghế trước ngồi, nàng nào biết nói nhiều như vậy.

Lên xe, Lâm An Nhàn liền nói “Sao anh cũng đến đây.”

“Cô như thế nào ở nơi này?” Quý Văn Nghêu không để ý lời Lâm An Nhàn, chỉ hỏi điều mình muốn biết .

“Nga, nhà mẹ tôi ở khu này, tôi về thăm một chút.”

Trong xe an tĩnh lại, Lâm An Nhàn luống cuống không biết nói gì, nhưng cũng không thể im lặng không nói, đành nhìn chăm chăm cảnh sắc lướt qua bên ngoài cửa xe.

Lát sau phát hiện không thích hợp, nàng quay đầu nhìn Quý Văn Nghêu nói “Anh đi lầm đường.”

Quý Văn Nghêu giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lái xe.

Lâm An Nhàn đề cao âm điệu nói lại lần nữa “Anh đi lầm đường!”

Quý Văn Nghêu nhìn lướt qua Lâm An Nhàn “Tìm địa phương chúng ta nói chuyện.”

Nói chuyện gì? Giữa nàng và hắn có gì để nói sao?

“Nếu có gì thì tại trong xe nói đi, không cần phiền phức tìm nơi khác, thời gian cũng không sớm.”

Quý Văn Nghêu tìm một chỗ ngừng lại, xoay người nhìn Lâm An Nhàn “Cô liền như vậy không kiên nhẫn với tôi? Cô cảm thấy chuyện chúng ta hai ba câu là có thể giải quyết phải không?”

Lâm An Nhàn cẩn thận nghe Quý Văn Nghêu, xác nhận mình không hiểu “Tôi không hiểu ý tứ của anh, nếu làm gì sai tôi sẽ giải thích, nhưng anh có thể nói rõ ràng không?”

“Lâm An Nhàn, hiện tại còn giả trang sao?” Quý Văn Nghêu phát hiện mình luôn theo bản năng nhìn chằm chằm môi Lâm An Nhàn, cố tình hét lớn dời đi chú ý.

“Tôi thật không biết anh nói cái gì, hơn nữa tôi không giả ngây, anh có thể hay không nói rõ ràng.” Lâm An Nhàn đánh bạo phản bác.

Quý Văn Nghêu trừng trừng nhìn Lâm An Nhàn, nửa ngày mới nói “Cô còn giả ngu? Tôi liền nói hết, lúc trước không phải ghét tôi không có tiền sao, không phải một lòng muốn gả cho kẻ có tiền sao, như thế nào từ lúc gặp lại, cô cũng không giải thích lý do lúc trước bỏ rơi tôi? Lần trước uống rượu không phải cầu tôi tha thứ sao? Lúc này cô biểu hiện lại không giống, Lâm An Nhàn, cô thiếu tôi một lời giải thích!”

Người này có bệnh đi? Hơn nữa bệnh không nhẹ!

Lâm An Nhàn kinh hãi nhìn gương mặt tuấn lãng của Quý Văn Nghêu, càng nhìn càng thấy đáng sợ, không phải biến thái chứ, chính mình còn không biết hắn làm sao bỏ rơi hắn a!

Bản năng nhích lại gần cửa xe, vạn nhất người này làm cái gì mình có thể bỏ chạy.

“Tôi đã khóa chốt an toàn, cô có thể mở cửa sao?” Quý Văn Nghêu nở nụ cười, lúc này biết sợ?

Lâm An Nhàn đành phải buông tay, tự an ủi người này không được bình thường, nếu bị bệnh, nàng phải nhanh chóng nói cho Dương Quân biết.

“Quý Văn Nghêu, bình tĩnh một chút, tôi không biết khi nào thì chúng ta ở chung, anh nhận sai người?”

“Lâm An Nhàn, đừng đóng kịch, sáu năm trước chúng ta kết giao, cô hiện tại nói tôi nhận lầm, tôi xem cô là muốn chết!” Nữ nhân này thực sự đem hắn khí điên.

Sáu năm trước, vừa tốt nghiệp không lâu, mẹ hắn điên cuồng bắt đi xem mắt, qua vài lần cha mẹ đều không ưng nên từ chối người làm mai.

Lâm An Nhàn đánh giá Quý Văn Nghêu, nam nhân có bộ dạng tốt như vậy lại đầy khí chất nếu từng gặp mặt chắc hẳn nàng phải có ấn tượng, nhưng lại không dám khẳng định “Anh có thể nói chi tiết, tôi thật không nhớ rõ.”

Quý Văn Nghêu hít sâu một hơi nói “Khi đó tôi làm ở một công ty khoa học kỹ thuật, chúng ta ở quán cà phê phụ cận gặp nhau, sau đó cô đồng ý, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, xem phim, cô dám nói cô không nhớ rõ?”

Nói sự tình nhưng thật, chính mình khi đó cũng xem mắt một đống đối tượng, Lâm An Nhàn vẫn là nghĩ không ra.

Nhìn Lâm An Nhàn vẻ mặt mông lung, Quý Văn Nghêu cắn răng nhắc “Tôi từng tặng cô một vòng cổ, cô nhớ không?”

A! Quả thật có sự kiện này, bất quá nàng cùng nam nhân kia qua lại không quá ba tháng, gặp mặt cũng chỉ vài lần, lúc được tặng vòng cổ nàng còn giật mình.

Chẳng lẽ là Quý Văn Nghêu? Trời ạ!

Lâm An Nhàn cuối cùng hiểu được nguyên nhân thái độ không tốt của Quý Văn Nghêu lúc lần đầu gặp, nguyên lai có chuyện như vậy, cũng không thể tự trách a, mọi việc của nàng cho tới bây giờ đều do cha mẹ làm chủ?

Gặp Quý Văn Nghêu trừng trừng, Lâm An Nhàn nhỏ giọng nói “Tôi nhớ rồi, tôi nghĩ anh họ Diêu. Cái kia......, thực xin lỗi, tôi thực không nhớ.”

Bậy bạ! Nữ nhân này căn bản chưa nói thật!

Quý Văn Nghêu không tin khuất nhục luôn canh cánh trong lòng sáu năm nay lại là một chuyện nực cười. Trong mắt Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu chỉ là người qua đường không chút ấn tượng!

“Lâm An Nhàn, tôi cùng cô giỡn?”

Hắn sẽ không đánh mình chứ, nhìn biểu tình của Quý Văn Nghêu, Lâm An Nhàn sau khi xác nhận hắn không biến thái lại bắt đầu lo lắng.

Vội vàng nói “Tôi có thể giải thích, anh trước đừng kích động.”

Hoãn khẩu khí, Lâm An Nhàn đem tình huống lúc đó nói với Quý Văn Nghêu.

Quý Văn Nghêu nghe Lâm An Nhàn nói xong, mặt không chút thay đổi hỏi “Cô nói, lúc ấy cha mẹ cô cùng lúc an bài cô gặp mặt nhiều nam nhân khác nữa, nhưng cuối cùng họ ngại những người này điều kiện không tốt nên không đồng ý, hôn sự của cô đều do cha mẹ làm chủ?”

Chính là ý tứ này, Lâm An Nhàn cao hứng gật đầu!

Tác giả nói ra suy nghĩ: Tiến độ có chút chậm, bất quá tương lai nam nữ chính thủ diễn hội rất nhiều, mọi người nhẫn nại một chút. Giải thích một chút, nữ chủ không phải thánh mẫu, tính tình chỉ cực kỳ tốt thôi, hơn nữa đặc biệt có thể chịu......cũng thay nữ chủ cảm thấy ủy khuất, này đều là tình lý bên trong, ta cũng thay cô sốt ruột. Ta quả thật đều lựa chọn nữ chính không hạnh phúc, là vì có vẻ tưởng viết như vậy nữ tử. Hôm nay mưa to, tranh thủ trở về.