Chương 2: Thiên lai giá nhất trận phong (Một trận gió bất ngờ)

Lý Bố Y lúc này mới nhìn rõ mặt Hạng phu nhân. Hạng phu nhân này trên người không có chỗ nào đặc biệt cả nhưng phối hợp tất cả lại thì có khí chất cao quý thanh khiết, lại còn ẩn hiện một loại mê hoặc động lòng người dưới ánh lửa hồng. Lý Bố Y cuối cùng nhịn không được hỏi: "Hạng huynh và tôn phu nhân... chỉ sợ đều là người có gia thế phi phàm, sao lại hành tẩu ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, không sợ gặp phải kẻ xấu ư?"

Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Sợ thì có sợ nhưng không thể không đi..." Hạng phu nhân ngắt lời: "Y thích đi du sơn ngoạn thủy, ta khuyên không được."

Lý Bố Y cười cười, thời buổi này quan ép dân làm phản, hoạn quan nắm quyền, dân chúng lầm than. Ví như một tên gia nô bên cạnh hoàng đế tiền triều vu oan bức hại đến cả vạn người phải chết, hơn nữa người nương tựa hắn cũng đến gần ngàn, gần ngàn người này không từ thủ đoạn gì để hại người. Bọn quan lại bao che lẫn nhau tạo thành một hệ thống hoạn quan tận tình đục khoét hiếp đáp người không cùng phe cánh, nguy loạn đến mức nào có thể hiểu được. Hạng Tiếu Ảnh lúc này mà còn ra ngoài "du sơn ngoạn thủy" sao? Lý Bố Y cũng không nói gì, chuyển sang chủ đề khác hỏi: "Hai vị lão ca nằm trên bàn thờ sao cùng tới đây sưởi ấm?"

Nguyên lai có hai thôn phu một nằm một ngồi ở bên trong góc tối của đại điện, không hề lên tiếng, nếu không chú ý nhìn thì khó mà thấy được. Lý Bố Y lên tiếng hỏi mà họ vẫn im lặng, một lúc sau có một người lạnh lùng trả lời: "Bọn ta ở trên bàn thờ có gây trở ngại gì cho ngươi xem tướng không?"

Lý Bố Y mỉm cười nói: "Huynh đài nặng lời rồi."

Người kia lại nói: "Ngươi đừng quản đến bọn ta."

Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Lúc ta đến thì hai người bọn họ đã tới rồi, chắc là để tránh mưa và ăn lót dạ. Ta có mời bọn họ xuống đây sưởi ấm nhưng họ không đáp ứng..."

Y nói đến mức đắc ý nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được không nói tiếp nữa.

Chợt nghe Trạm Nhược Phi công tử than một tiếng rồi ngâm: "Tịch tịch hoa thì bế viện môn. Mĩ nhân tương tịnh lập quỳnh hiên, hợp tình dục thuyết cung trung sự, anh vũ tiền đầu bất cảm ngôn" Tiếng ngâm vô cùng bi thiết, ngâm xong y lại than dài một tiếng.

(Tạm dịch:

Hoa im ắng khóa cửa nhà

Mỹ nhân đứng lặng cùng hoa hiên quỳnh

Muốn cùng nàng nói tâm tình

Sợ con anh vũ rập rình nên thôi.)

Đoạn thơ lúc trước, "nến lạnh" và "màu ảm đạm" là nói lá chuối còn cuộn lại do sợ hơi lạnh, không dám vươn ra, chỉ đợi gió đông thổi đến, một mặt ám chỉ tình ý nam nữ nhưng cũng biểu lộ ý tứ không hoan nghênh Lý Bố Y. Còn đoạn thơ này rõ ràng nói hết ý tứ, chỉ sợ con chim anh vũ học theo trong đoạn thơ ở trên vốn là tâm sự của người cung nữ nhưng Trạm Nhược Phi ngâm lên lại biểu lộ tâm tư đối với tình nhân trong mộng.

Hạng phu nhân sắc mặt trầm xuống, đuôi mày khóe mắt vành môi nhìn không ra thái độ thế nào nhưng lại có khí thế anh thư.

Hạng Tiếu Ảnh rất vui vỗ tay nói: "Trạm công tử thật sự có tài học. Có Trạm công tử ở đây, dù đêm nay hoang sơn phá miếu, mưa gió tơi bời cũng không sợ." Trạm Nhược Phi hừ lạnh một tiếng không nói câu nào.

Chỉ nghe tiếng của một người trong xó tối nói: "Không sợ? Nghe nói lúc này một vị kiểm giáo Tiêu Thiết Đường mới thành lập Nội Hán ở nơi đây, hận nhất là bọn người xuyên tạc pháp luật, gặp trên đường thì giết trên đường, còn gặp ở chợ thì bắt về từ từ chỉnh trị rồi mới giết." Thanh âm của hắn lạnh lẽo gai người, vang lên từ trong nội điện thập phần quỷ dị.

"Oa" một tiếng, A Châu tiểu cô nương không nhịn được òa khóc, A Châu vừa khóc cũng làm kinh động Thạch Đầu, nó rúc vào lòng mẹ, còn lão bộc Thái Bá hai tay thủ trong tay áo, hai chân cũng run lên không ngừng.

Hạng phu nhân cười lạnh nói: "Dọa nạt con nít có phải là hảo hán không?" Nàng một mặt lấy tay vỗ về con mình, một mặt kéo A Châu lại gần. Tuy nàng làm gan nói vậy nhưng sắc mặt không cầm được cũng biến thành trắng nhợt.

Nguyên lai khi đó tham quan ô lại cấu kết thành bè đảng bức hại trung lương, phàm là thanh quan lớn nhỏ có đại chí giúp đời đều bị tru sát hết. Hoàng đế trừ tham hoa háo sắc ra thì còn rất thích tiền tài dù rằng tiền tài đối với y không hề hữu dụng. Hoạn quan tự nhiên rất thích làm những chuyện bóp nặn tống tiền theo y rồi, đây gọi là "phát huy theo ý vua", quá nửa thu thập vào trong túi mình, sau đó ở mỗi địa phương đều ra tay vơ vét. Lại còn từ các cơ quan trấn áp Cẩm y vệ, Đông xưởng, Tây xưởng thành lập cơ cấu Nội Hán đi giám thị mỗi hành tỉnh bên ngoài, nếu có quan tốt bênh vực dân lành thì mật cáo lên trên, công khai định trọng tội xử tử. Nếu như tìm không ra tội danh thì dùng cách ám sát. Bọn "kiểm giáo" này thực sự chỉ là "thám tử", những nơi chúng đi qua đều máu chảy thành sông.

Trong đó cũng có vài tên đặc biệt lợi hại, giỏi cả văn lẫn võ, rất thích hoạt động lén lút, không cần trình báo, nếu như nhìn ai không thuận mắt thì có thể dẫn binh mã đến bắt về thi triển "Ngoại hình", thứ Ngoại hình này còn hơn cả chém đầu, thắt cổ, khoét thịt. Người thụ hình bị lăng trì trong ba ngày, chịu đủ ba trăm bảy mươi đao, mỗi một đao đều dừng lại một chút làm cho người thụ hình từ khi bị cắt một đao đầu tiên cho đến đao cuối cùng đều phải mất thời gian ba ngày, trong thời gian đó còn bị xát muối bôi mật, phải chịu hết khổ sở mới có thể chết đi. Còn có một loại hình pháp khác là bắt người lột sạch quần áo trói chặt trên giường sắt, bên dưới có để lò nấu nước hấp cho da thịt mềm ra rồi dùng bàn chải sắt chà khắp thân thể cho đến khi thịt da rớt sạch hết, chúng nói rằng làm vậy để cho phạm nhân có thể đầu thai trở thành một người "mới mẻ", theo như quy định của Khai quốc Hoàng đế Minh triều Chu Nguyên Chương. Mà người chịu loại khổ hình này tuyệt đại bộ phận đều là người thiện lương chính trực, không thể kéo bè kéo cánh cùng bọn tiểu nhân trong thời buổi ô trọc.

Tiêu Thiết Đường nghe nói là một trong những Cẩm y vệ thân cận nhất của Hoàng đế lão tử. Vì hắn không đọc sách nhiều nên có lần nói chuyện dùng sai điển cố, đắc tội với thái giám Trương Vĩnh cơ hồ táng mạng nhưng nhờ có một thái giám khác là La Tường bảo vệ cho hắn, hắn do né tránh mũi nhọn nên tạm lánh đến nơi này, làm cho bách tính khổ sở chịu không thấu. Thủ hạ của Tiêu Thiết Đường có Nhất Miêu Lưỡng Thử chuyên thay hắn đi bắt giết người, tiểu hài tử nghe thấy tên hắn đều sợ đến phát khóc, người lớn nghe được cũng đều run rẩy.

Lúc này gió dần mạnh lên, từng cơn từng cơn thổi mạnh vào trong. Rắc một tiếng, không biết là bàn thờ hay cột nhà bị gãy phát ra một loạt tiếng răng rắc, hai người trong bóng tối giật mình nhảy xuống, hán tử mắt to bên trái có thấp giọng mắng: "Đừng có vậy chứ, ngươi nhát gan dễ bị hù đến không dám gặp người.." Một thanh âm khác mắng lại: "Ngươi không phải cũng nhảy xuống giống vậy ư?" Trận gió lớn này thật bất ngờ! Chợt nghe một tiếng lừa kêu bên ngoài, hai người đều im miệng. Thì ra là một cặp vợ chồng già cùng khổ đi hái thuốc gặp mưa lớn nên tới đây trú. Hạng Tiếu Ảnh thập phần "hiếu khách", ân cần mời họ đến sưởi ấm. Lão già nói: "Bọn ta trái lại chính là người hay đi hái thuốc rồi ghé ở lại tòa miếu này, đều có chuẩn bị sẵn, không cần phải khách khí."

Giờ đây cũng coi như đã quen thuộc với nhau, Hạng phu nhân nhướng mắt cười nói: "Dù sao đêm cũng dài, nếu như tiên sinh không ngại phiền nhiễu, xin xem tướng cho y được không?" Từ "y" ở đây chính là Hạng Tiếu Ảnh.

Hạng Tiếu Ảnh ngẩn ra rồi tùy ý cười nói: "Cũng được, cái này... Tiểu Ý đã muốn vậy thì nhất định không trả ít cho tiên sinh đâu." Xem ra y đối với tướng mệnh không có hứng thú gì, chẳng qua là không muốn trái ý phu nhân nên cũng muốn qua quýt cho xong chuyện. Lý Bố Y cười nói: "Kỳ thực không cần phải xem tướng ta cũng không thiếu lộ phí." Y chậm rãi nói: "Hạng huynh đang đi tránh họa nhưng với thân thủ của huynh đài, cả một dải huyện Vân chỉ sợ là khó có đối thủ, chắc hẳn kẻ đối đầu không phải dễ chơi. Thứ cho tiểu đệ nhiều lời: "Vương thần kiển kiển, phỉ cung chi cố" (làm thần tử rất khó, việc gì cũng có nguyên do), phụ tá quân chủ, đem thân gánh lấy quốc nạn không kể bản thân lành dữ thế nào đương nhiên là tốt, hoặc là không so đo với bọn gian đảng, lánh đời trốn việc, thời thế không thể để mình có thể phát huy thì lùi lại cũng tốt. Bất quá..." Y nói đến đây thì dừng lại.

Hạng Tiếu Ảnh nét cười đã có vẻ miễn cưỡng: "Không sai, tiên sinh hảo nhãn quang. Không biết tiên sinh có thể nói cho ta biết làm sao để tránh dữ tìm lành hay không?"

Lý Bố Y nói: "Các hạ cốt cách thanh kỳ, nhãn thần hữu lực, tích thiện cũng nhiều, không phải tướng đoản mệnh. Lệnh phu nhân tuy... bất quá cũng có quý khí, không đến nỗi thân lâm đại nạn, nhưng tiểu công tử của hai vị trên trán..."

Hạng phu nhân quan tâm đến tình hình của hài tử liền đẩy Thạch Đầu Nhi ra phía trước hỏi: "Nó... nó làm sao? Cầu tiên sinh nói rõ."

Lý Bố Y khép hai mi mắt lại rồi mở ra, nói: "Đưa tay cho ta xem thử."

Thạch Đầu Nhi đối với người lạ thì sợ hãi, không biết người này muốn làm gì mình, quay đầu nhào vào lòng mẹ

"Ta không cần."

Hạng phu nhân khuyên con: "Ngoan, ngoan, Thạch Đầu Nhi ngoan, đưa tay cho thúc thúc coi, ngày ngày bình bình an an."

Thạch Đầu Nhi làm nũng: "Con không cần bình an, con không cần bình an..." Hạng phu nhân chau mày: "Đứa nhỏ này sao lại nói những câu như vậy..." Chợt bên ngoài vang lên tiếng sét đánh, âm hưởng vang vọng, tiếng lá cây bị gió thổi rụng xuống rào rào vẳng tới.

Thạch Đầu Nhi sợ mẫu thân bắt nó đưa tay cho người ta xem, bởi vì nhớ đến thuở nhỏ tiên sinh dạy học đánh vào bàn tay nó. Nó sợ hãi chạy vào lòng phụ thân. Hạng Tiếu Ảnh thấy phu nhân nhướng mày, thực sự có phần giận dữ liền cười lấp liếm: "Thôi mà, thôi mà, nó còn nhỏ mà..."

Tiểu cô nương A Châu hiển nhiên tuổi còn lớn hơn Thạch Đầu Nhi thuận miệng nói: "Thạch Đầu Nhi, đừng để cho hắn xem."

Lý Bố Y nhìn nó cười nói: "Ngươi cũng đưa tay cho ta xem thử."

A Châu quay mặt đi: "Ta không cho ngươi coi." Thạch Đầu Nhi chạy tới, nắm tay nó, bộ dáng như cùng chống lại kẻ thù chung, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, bọn ta không cho ngươi coi, ngươi đừng đánh nó, có đánh thì đánh ta đây."

Lý Bố Y lắc lắc tay cười nói: "Niên kỷ còn nhỏ đã biết bảo vệ người, hiếm có."

Hạng phu nhân lạnh lùng nói: "Đúng là không biết nghe lời." Thế nhưng khóe miệng nàng có nét cười âu yếm. Hạng Tiếu Ảnh nói: "Con nít mà." Thư sinh Trạm Nhược Phi than một tiếng lại muốn ngâm thơ. Hạng phu nhân nói: "Đến đây, cắt thịt chia nhau ăn đi." Hạng Tiếu Ảnh hòa bình thân thiết lớn tiếng cười nói: "Mọi người qua đây ăn đi." Y lấy ra một thanh dao nhỏ cắt thịt, chia cho mọi người. Trạm Nhược Phi vẫn ngâm thơ chưa dứt trong tiếng cười dài của y.

Lúc này chợt nghe "chát" một tiếng. Một người đập mạnh lên bàn lớn tiếng nói: "Chết đến nơi rồi còn ăn gì nữa? Sợ làm quỷ đói sao?" Hai người trước giờ ở trong bóng tối bước ra, từng bước từng bước đi tới. Dưới ánh lửa chiếu rọi, hai người này một người có gương mặt hình tam giác hẹp dài, một người mắt to, râu tóc mọc loạn xạ, cao lớn tráng kiện, gương mặt dài nhìn càng thêm dài. Đôi mắt to toàn là tròng trắng dưới ánh sáng mờ ảo nhìn càng thêm đáng sợ.

Hán tử mặt tam giác rút ra một thanh đại đao đặt lên bàn, co đầu gối đè lên bàn, khuỷu tay đặt lên đầu gối, bàn tay chống cằm, gằn từng tiếng: "Trong giang hồ cũng có đạo lý, cần mạng cần tiền, mặt mũi chỉ có một, ở đây có một thanh đao, hoặc là lên chém ta thành hai đoạn, còn như không có gan thì để lại tiền mãi lộ."

Hai hài tử sợ đến phát khóc, còn đôi vợ chồng già thì mặt không còn chút máu, nấp sau lưng Hạng Tiếu Ảnh run lên cầm cập. Tên hán tử mặt tam giác cười mũi một tiếng, lạnh lùng nói: "Vừa rồi các ngươi đã nói đến thủ đoạn của Nhất Miêu Lưỡng Thử thủ hạ của Tiêu Thiết Đường rồi... Đừng nói ta chưa nhắc nhở, hai người bọn ta chính là Phi Thử Hoàng Cửu, Ôn Thử Tần Thất. Hai người bọn ta đi khắp đại giang nam bắc, muốn giết các ngươi đoạt lấy tiền tài thì dễ như trở bàn tay, thuận tay chém một đao là xong, bất quá... Chỉ cần các ngươi nghe lời, ta sẽ mở cho các ngươi một con đường sống, chỉ cần tiền, không cần mạng!"

Hắn nói tới đây thì cả hàm răng vàng khè cũng nhe ra ngoài, dáng vẻ giống như muốn lựa người mà nuốt sống!

Hán tử mắt to nói tiếp: "Các ngươi an phận đi, đừng có giấu tiền trong ủng hay trong nón, ánh mắt bọn ta sắc bén vô cùng, nếu như nhìn thấy, hừ hừ, nhất luật giết không tha!" Hắn nói xong liền quát lớn: "Cởi hết y phục ra!"

Lão gia nhân Thái Bá không nhịn được run rẩy nói: "Không được, phu nhân bọn ta không thể làm vậy được!"

Hán tử mắt to nghe thấy có người dám trái lời hắn liền nổi giận, xoay tay tát Thái Bá một cái.

Thái Bá ngã lăn ra.

Hạng phu nhân vừa nhíu mày đanh giọng nói: "Ngươi..." Bỗng thấy hán tử mặt tam giác xoay tay tát mạnh vào mặt hán tử mắt to.

Hán tử mắt to bị tát nhưng không dám ho he, chỉ ôm mặt càu nhàu: "Ta... ta chỉ muốn lập uy, không ngờ xuất thủ mạnh như vậy..."

Hán tử mặt tam giác gạt ngang: "Lập uy cũng không phải là đánh người già."

Hán tử mắt to cúi đầu nói: "Dạ." Rồi hắn xoay tay tự tát mình một tát.

Hán tử mặt tam giác chụp tay hán tử mắt to lại, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Ngươi xem đưa cái chiêu bài Ôn Thử Phi Thử ra thì bọn chúng liền sợ hãi. Ngươi đi lấy ngân lượng. Cái tên khốn bụng bự đó nhất định là có nhiều ngân lượng."

Tên mắt to nói: "Bắt bọn chúng cởi hết y phục ra không phải dễ dàng hơn sao?" Tên mặt tam giác lấy sống đao gõ vào đầu hắn một cái, thấp giọng mắng: "Có phụ nữ ở đây. Ngươi không có óc hả?"

Tên mặt tam giác nói câu này xong thì tên mắt to tự tát mình một cái, lẩm bẩm mắng: "Đúng rồi, bọn ta cướp tiền không cướp sắc, cướp tiền không hại mạng."

Tên mặt tam giác thấp giọng nói: "Đúng là vậy."

Hạng Tiếu Ảnh từ từ đứng dậy, tên mặt tam giác đanh giọng quát: "Ngồi xuống, ngồi xuống, bằng không ta một đao chém chết ngươi, bỏ lại cô nhi quả phụ, ngươi nhẫn tâm sao?" Hắn lại sợ người này không nghe lời, thực sự động thủ thì không tốt nên vội nhắc nhở cho y biết y là người đã có vợ con.

Hạng Tiếu Ảnh cười nói: "Nếu như ngồi thì làm sao lấy tiền đưa cho hai vị?" Hai tên đều ngẩn ra, nghĩ lại thấy cũng đúng, đang muốn trả lời thì lại nghe thầy bói cười hỏi: "Nghe nói nơi này xuất hiện hai nghĩa đạo, cướp giàu cứu nghèo, trừ bạo giúp yếu, một vị tên là Phùng Kinh, một vị tên là Mã Lương, không biết vị nào là Phùng huynh, vị nào là Mã huynh vậy?"

Hán tử mắt to nghe thấy rất cao hứng nói: "Ta là Mã Lương, y..." Vừa nói đến đây thì tên mặt tam giác đã đánh vào đầu hắn mắng.

"Nói bậy! Bọn ta chính là Tần Thất, Hoàng Cửu!"

Lý Bố Y cười nói: "Hai con chuột hại người đó sao có thể so với hai vị?"

Tên mắt to buột miệng: "Đúng rồi". tên mặt tam giác tức giận lại đánh hắn một cái, quay về Lý Bố Y hỏi: "Nhìn không ra thầy bói ngươi lại có vài thành thực học, làm sao biết bọn ta là Phùng Kinh Mã Lương?" Lần này đến lượt tên mắt to nhắc nhở hắn, lớn tiếng nói: "Bọn ta là Hoàng Cửu Tần Thất, ai nói bọn ta Phùng Kinh Mã Lương!" Hán tử mặt tam giác ài một tiếng quay sang tên mắt to lớn tiếng nói: "Thanh danh tốt sợ gì không nhận!"

Hán tử mắt to không bằng lòng nói: "Cũng là ngươi bảo ta không được nhận mà!".