Sau một hồi lâu đại chiến qua đi cả hai đứng dậy, chỉnh lại y phục của mình, Lúc này Trần phong đã lấy lại được ý chí cùng tỉnh táo và nhì qua Trần Linh đang xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt cả hai không biết nói gì cho phải. Vốn quan hệ tỷ đệ của họ vô cùng tốt nhưng với chuyện vừa rồi đã xảy ra cả hai không biết phải đối mặt với nhau như thế nào nữa?
Tuy chưa phải chính thức có quan hệ vợ chồng nhưng hành động của hai người vừa rồi đã vượt xã mối quan hệ bình thường, lên hai người Trần Phong và Trần Linh đang hết sức khó xử. Nhưng Trần Phong dù sao cũng là một người đàn ông nam tử hán, đại trượng phu dám làm giám chịu y là người mở miệng đầu tiên trong hai người phá vỡ bầu không khí im lặng và ngượng ngùng này.
"Tỷ à, đệ, đệ. Chuyện vừa rồi quả thực không cố ý vô lễ với tỷ chỉ tại đệ không kiểm soát được lên..."
Trần Linh đang rất bấn loạn cùng xấu hổ nàng đang không hận có cái nỗ nào để mà chúi xuống lại bị Trần Phong nói như vậy nàng càng rối hơn lên mạnh mẽ cắt ngang lời nói y,
"Để không cần nói gì lữa hết. Tỷ, tỷ cũng không có trách gì đệ cả, đệ hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà coi đó như một giấc mông xuân đi khi tỉnh lại rồi thì cái gì cũng không còn"
Trần Linh cố lén cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng mà cố trấn định nói ra những điều đó. Nhưng ngược lại Trần Phong sau khi nghe được những lời đó của Trần Linh y giống như bị một con giao sắc bén đâm thẳng vào tim vậy khiên y đau đớn vô cùng, cả người Trần Phong núc này thầm run rẩy nghĩ.
“Tỷ ấy nói như vậy là ý gì không lẽ tỷ ấy giận mình mà đang giả vờ như không có chuyện gì hay đối với tỷ ấy chuyện xảy ra vừa rồi chỉ như giấc mơ sao”
Sau một hồi đè lại xúc động trong lòng cùng nỗi đau trong tim cũng như tâm chí Trần Phong cố gắng nói một cách khó khăn cùng với giọng run run khó nhận thấy.
"Ý tỷ là, là sao vậy, có phải giữa hai chúng ta cái gì cũng không có xảy ra sao?"
Với tính cách mạnh mẽ vốn có của Trần Linh chỉ sau một hồi cố gắng nàng đã lấy lại bình tính vốn có mà dứt khoát nói.
"Đúng vậy giữa hai chúng ta vừa rồi cũng không có xảy ra chuyện gì cả đệ đừng để ý mà nhỏ nhặt đó mà ảnh hưởng tới việc tu luyện của minh"
Trần Linh vừa dứt lời Trần Phong niền như rơi vào vực thẳm vô vọng. Đối với một thiếu niên mới mười sáu tuổi như Trần Phong sau khi đã trải qua chuyện thân mật như vừa rồi thử hỏi có thể coi như không có chuyện gì được sao?
Y sợ, đúng vậy Trần Phong rất sợ sau này mối quan hệ của y và đại tỷ của mình không còn được như trước lên y cố găng hy vọng có thể nhìn được một chút gì đó từ ánh mắt Trần Linh nhưng vừa rồi ánh mắt quyết đoán cùng lời nói vô cùng dứt khoát đó của Trần Linh khiến Trần Phong thật sự rất thất lạc, y cảm thấy mình như vừa để đánh mất một thứ gì đó vây.
Thất thần một hồi Trần Phong nhẹ nhàng nói.
"Đại tỷ đã không có chuyện gì vậy thì đệ xin về phòng chước"
Nói rồi y lững thững bước đi những bước chân vô hồn rời khỏi phòng Trần Linh về tiểu viện riêng của mình.
Nhìn bóng lưng thất lạc cùng cô độc của Trần Phong rời đi Trần Linh không kìm lén nổi mà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ khóe mắt nàng có hai hàng lệ từ từ chảy ra.
Thật sự chính nàng cũng rất đau lòng khi nói những lời đó ra bởi chính nàng cũng rất sợ Trần Phong không thật sự thích nàng mà chỉ là cảm xúc nhất thời của một thiếu niên mới lớn đang tò mò cùng chưa chính chắn để phân biệt được đâu là tình yêu cùng tình cảm sâu đậm của một vị đệ đệ đối với tỷ tỷ lên rất nhanh nàng đã làm ra quyết đình mà chính nàng cũng cảm nhận được là rất tàn nhẫn đối với hai người đó là coi chuyện đã xảy ra như chưa từng có mà chỉ như giấc mộng đẹp ngắn ngủi.
Nàng biết điều đó rất tàn nhẫn đối với cả nàng và Trần Phong vì chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình có yêu vị đệ đệ này như trong tưởng tượng của nàng không.
Nếu hai người bây giờ tiến xa hơn mối quan hệ tỷ đệ này thì nếu như trong tương lai hai người đều đã trưởng thành và có suy nghĩ chính chắn của mình, khi đó nếu như một trong hai người nàng và Trần Phong nhận ra rằng bản thân mình không yêu đối phương thì núc đó chỉ sợ rằng mối quan hệ thân thiết như bây giờ của nàng và y sẽ mãi mãi mất đi.
Đến lúc đó tình cảm sẽ thành rào cản của hai người thậm chí có thể trở mặt thành thù, mà điều đó Trần Linh nàng hoàn toàn không mong muốn xảy ra.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng có tiếng đập cửa thị nữ Trần Liên của Trần Linh vang lên khiến nàng bàng hoàng tỉnh lại.
“rầm, rầm”; “rầm, rầm”
"Đại tiểu là nô tỳ tiểu Liên đây, người đã tắm xong chưa ạ xin cho nô tỳ vào đó dọn phòng ạ"
Nghe được lời nói đó của thị nữ đó Trân Lĩnh bỗng nhớ ra và bàng hoàng vội nói.
"Tiểu Liên là ngươi sao đợi chút đã ta tắm sắp xong rồi ngươi ở ngoài đó đứng đợi chút đã không có lệnh của ta không được vào"
Chưa dứt lời nàng đã đi về phía bãi chiến trường của nàng và Trần Phong vừa rồi tuy cả hai chưa thật sự làm chuyện đó nhưng dấu tịch để lại trên mặt đất rất rõ ràng, nếu người tinh ý, cùng có chút kinh nghiệm nhìn vào rất dễ sẽ nhận ra vì vậy Trần Linh nàng phải thu dọn chúng đã.
Chuyện của nàng và Trần Phong tuy không phải đại kinh thiên gì nhưng dù sao nàng hiện vẫn mang danh nghĩa là địa tỷ của y nếu không may có lời đồn thổi nào ra ngoài thì sẽ không hay.
Ở ngoài cửa đứng đợi nha hoàn thị nữ của Trần Linh là Trần Liên cũng cảm thấy làm lạ.
“không hiểu đại tiểu thư hôm nay có bị làm sao không mà lại ở trong phong tắm cả nửa ngày trời”
Điểu này tuy khiến Trần Liên rất kỳ quái nhưng với thân phận của nàng hiện tại thì vẫn “biết ít một số chuyện vẫn tốt hơn” trong thâm tâm Trần Liên thầm nhủ.
Sau một hồi dọn dẹp kỹ càng Trần Linh phải kiểm tra lại mấy lần xem có gì bất thường không mới dám gọi nha hoàn Trần Liên vào dọn đồ.
Kể từ ngày hôm đó chuyện quan hệ thân mật của Trần Phong đã qua mấy ngày và cũng từ hôm đó Trần Phong chỉ ở lỳ trong tiểu viện của mình điên cuồng tu luyện, y cũng chở trên trầm ồn hởn rất nhiều còn Trần Linh từ ngày hôm đó cúng lấy lý do dưỡng thương mà ít ra ngoài.
Đến hiện tại vết thương trên người nàng cũng đã khỏi được tám đến chín phần rồi, không chỉ vậy mà thực lực của nàng nhờ ăn nhiều linh đan diệu dược dưỡng thương mà tịnh tiến không ít hiện tại cũng đã đạt tới võ sư nhất trọng đỉnh phong rồi bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá nhị trọng võ sư.