Suy tư một hồi Trần Linh bình tĩnh đáp lại.
- Ngươi cũng có bản lĩnh đó ư? Hừ… lếu không may ta phế ngươi đi thi liều mấy lão già trong gia tộc ngươi liệu có bỏ qua cho ta sao, vừa rồi không phải cũng có người không nhịn được sao?
Bị Trần Linh lần lữa coi thường như vậy Văn gia thiếu chủ lại nổi giận kêu lên.
- Trần Linh ngươi đừng khinh thường người khác như vậy ai phế ai còn chưa biết đâu. Về phần mấy vị trưởng bối trong gia tộc của ta, ta có thể đảm bảo họ sẽ không suất thủ. Ta đường đường là Văn gia thiếu chủ ngay cả chuyện này mà còn không thể làm chủ được thì làm còn làm thiếu chủ cái gì nữa?
Văn Thái Long đã nói như vậy Trần Linh cũng không chần chừ mà thoải mái nói.
- Tốt sảng khoái ta thích như vậy nếu ngươi đã cam đoan như vậy thì phóng kiếm tới đây ta tiếp.
Nói rồi nàng làm ra tư thế tiếp chiến đối với Văn Thái long mà hô tới. Nhìn thấy vậy Văn Thái Long cũng không để ý nhiều niền mạnh mẽ vung kiếm hét lớn lao tới.
- “Sinh mệnh vấn lạc” Trần Linh ngươi tiếp kiếm.
Kiếm khí lao tới Trần Linh vô cùng mạnh mẽ như phong vũ tuy chỉ là một chiêu “Sinh mệnh Vấn lạc” tuyệt chiêu thứ 2 trong “sinh mệnh kiếm quyết” của Văn gia nhưng so sánh vơi uy lực cùng độ sát thương Văn Sở thi triển ra ra thì rõ rang là một trời một vực không thể so với Văn Thái Long. Nhưng với thế công mạnh mẽ đó Trần Linh vẫn thân nhàn khí định rút kiếm tùy ý vung lên.
“Đoang”
Một tiếng thanh túy vang lên, mọi người chung quanh nhìn thấy Văn thiếu chủ lại bị lần lữa bị đánh bay đi. Những người nhìn chung quanh hầu như đã "sa mạc lời” họ hầy như không còn gì để nói bởi Trần Linh quá mạnh mẽ đi. Liên tiếp hai lần Văn thái Long đều bị đánh bại một cách dàng mà không có chút phản kháng nào.
Một hồi chật vật chống kiếm cố nâng thân thể bị thương khá nặng đứng lên Văn thiếu gia hai mắt giờ toàn tơ máu, miệng thì không ngừng chào huyết ra. Y đã gần như đã hóa điên, bị hai lần liên tiếp đánh bại một cách dễ dàng như vậy y không can tâm cùng không chịu được, y muốn dùng sát triêu muốn quyết tử chiến với Trần Linh.
- Thế nào vậy đây không phải kiếm kỹ thành danh của Văn gia các vị cùng Văn thiếu chủ ngươi ư làm sao lại vô dụng tới vậy. Quá yếu Văn Thái long đây đã là triêu mạnh nhất của ngươi sao? Thật làm ta thất vọng, không hiểu sao ngươi có thể chở thành Văn gia đệ nhất thiên tài nữa?
Thấy dáng vẻ đó của Văn gia thiếu chủ Trần Linh khinh thường nói.
Bị đả kích như vậy Văn Thái Long đã vốn giận dữ tới phát điên lại bị nói như vậy lại càng liều chết hơn. Văn gia thiếu chủ không còn quan tầm gì lữa y như đánh mất lý trí hét lên.
- A, a Trần Linh ta liều với ngươi. Xem kiếm “sinh tử đoạn mệnh kiếm” .
“vù, vù”
Kiếm khí lại lần lữa như cuồng phong gào thét nao tới Trần Linh, giờ này mới thấy khóe miệng Trần Linh nhếch lên thể hiện một chút cảm xúc rồi nàng lẩm bẩm nói.
- Có chút bản lĩnh mới có tu vi võ sĩ thất trọng lại luyện thành kiếm thứ ba trong “sinh tử kiếm quyết” chiêu “sinh tử đoạt mệnh kiếm” này có tu vi võ sư mới có thể luyện thành vậy mà y có thể luyện được không hổ là Văn gia đệ nhất thiên tài. Không uổng công bổn tiểu thư tới một chuyến.
Kiếm chiêu kia đang không ngừng lao tới, Trần Linh cũng không còn lơ là khinh địch như trước mà đưa kiếm lên cao vận khí quyết hô lớn.
- Tới hay nắm Văn Thái Long không uổng công hôm nay ta tới, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của kiếm quyết thành danh của Trần gia ta ra sao.
- “Bích lạc lưu tinh” ngươi thua đi.
Rồi tiếng kiếm khi của Trần Linh và tiếng va chạm của hai thanh binh khí kêu nên.
“hưu”, “choang”, “choang”, “xoảng” rồi một tiếng “rầm” trầm đục vang lên.
Rồi người ta thấy một bóng người bị đánh bay ra khỏi khu vực giao đấu va vào bức tường gần đó.
Con em đệ tử Văn gia cùng vài vị trưởng bối của Trần Gia không khỏi sợ hãi không ngừng kêu lên và nao tới chỗ Văn Thái Long đang hôn mê nằm.
“thiếu gia, thiếu gia”, “Thái Long ca, Thái Long đại ca”, “người sao rồi”
Có một vị trưởng bối Văn Gia trầm giọng kêu lên.
- Mau, mau đưa thiếu gia đi chưa thương các ngươi đám ăn hại này còn đứng đấy làm gì còn không nhanh tay nên.
Sau khi đưa Văn Thái Long đi chữa thương vị trưởng bối của Văn gia kia không kiềm chế được liền tức giận hét lớn rồi lao tới Trần Linh như một con mãnh hổ lao tới con mồi vậy.
- Tiện nhân giám ra tay với thiếu chủ chúng ta như vậy ta giết ngươi.
Một tiếng thét mạnh mẽ cùng lăng lệ từ Trần Linh.
- Lưu Tinh Hóa Vũ.
Rồi một tiếng thanh âm chói tai cùng trầm đục cùng lúc phát ra.
“đương”, “phốc” , “xuy”
Rồi người ta chỉ kịp thấy một vị thiếu nữ bay ngược ra sau độ vài mét trên người nàng y phục bị rách vài chỗ còn miệng thì không ngừng hộc máu. Sau một hồi bang hoàng Trần Phong mới thất kinh kêu lên rồi lao tới gần đại tỷ của y.
- Đại tỷ, người làm sao rồi, ngươi không được xảy ra chuyện gì.
Trần phong vội lấy đan dược chữa thương cho vào miệng Trần Linh rồi vội dùng chân khí của bản thân hòa tan dược lực.
Tình nhi cũng bàng hoàng chước cảnh vừa rồi sau khi nhận thức được tình hình nàng cũng vội lao tới gần chỗ Trần Linh bị thương nói.
- Tiểu thư, tiểu thư người đừng xảy ra chuyện gì.
Sau đó không ngần ngại đứng thủ thế phòng thủ bảo vệ hai người. Đứng đối mặt với một cao thủ võ sư đỉnh cao như vị trưởng bối Văn gia kia tuy có căng thẳng nhưng ánh mắt nàng lại tỏ ra vô cùng kiên định cùng dứt khoát.
Thấy như vậy vị trưởng bối của Văn gia kia không khỏi lạnh lung nói.
- Đây trính là các ngươi ép lão phu ra tay không nên trách ta các ngươi đã tới đây gây rối thì cũng nên có giác ngộ bị trường phạt.
Nói rồi y dơ hai chưởng định lần lữa tấn công tới Trần Phong và Tình Nhi ba người, nhưng đúng lúc đó có một bóng người mặc áo xanh trên cổ tay áo có màu vàng kim cùng trên ngực phải Y có thêu chữ Trần từ đâu bất ngờ xuất hiện đứng chước 3 người trầm giọng nói.
- Văn Kim Kiều tên vô sỉ không biết sấu hổ nhà ngươi lại ra tay vơi tiểu bối lặng như vậy,Văn gia các ngươi muốn cùng Trần gia chúng ta tử chiến tới cùng sao?
Sau đó người đó vội vàng kiểm tra thương thế của Trần Linh, thấy vết thương không quá nghiêm trọng người này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng cả người khí thế lại trầm đục áp về phía Văn Kim kiều.
Người tới trính là một trong thập đại kim ngân trưởng lão của Trần gia có tu vi thâm sâu, sau khi y xuất hiện khiến vị Văn gia trưởng bối Văn Kim Kiều kia cũng ngưng trọng lại.
Bề ngoài Văn Kim Kiều tuy cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong long lại khiếp sợ không thôi vì vừa rồi y ra tay đánh lén Trần Linh tuy không dùng toàn lực nhưng cũng có năm thành thực lực. Hắn vốn có ý định phế bỏ Trần Linh, Trần Linh và Văn Thái Long có tuổi tương đương nhau nhưng Văn Thái Long lại bị nàng đánh cho không có sức phản kháng như vậy cho thấy nàng có tu vi cao hơn Văn Thái Long rất nhiều chí ít cũng là võ sĩ cửu trọng, hai bên không phải cùng cấp độ rõ ràng thấy thiên phú của nàng cao tới đáng sợ.
Nếu so với vị mệnh danh là thiên tài đệ nhất Vọng Long Thành Bạch Vũ cũng không phân được cao thấp, nếu để nàng tiếp tục trưởng thành tương lai chắc chắn sẽ chở thành uy hiếp tới địa vị của Văn gia.
Vì vậy Văn Kim Kiều mới quyết không tiếc cùng Trần gia xung đột mà ra tay diệt mối họa từ trong trứng nhưng không ngờ chỉ làm Trần Linh bị thương.