Chương 83: Kĩ xảo chiến đấu của luyện kim thuật (3)

"Vậy thì ta không khách khí nữa!" Diệp Lãng gật gật đầu, sau đó tay hắn làm vài động tác trên không...

Đây là làm gì? Đang vẽ luyện kim trận sao? Có điều sao cảm giác khác khác vậy, làm gì có luyện kim trận nào như vậy? Một đám hoàng gia luyện kim đại sư mơ mơ hồ hồ.

Rất nhanh sau đó bọn họ đã hiểu ra đấy chỉ là Diệp Lãng tùy tiện quơ quơ tay mà thôi, không hề có chút ý nghĩa gì. Mà tiếp theo sau đó mới thật sự là bắt đầu.

Chỉ thấy đột nhiên Diệp Lãng thu tay lại, đặt lên trên không gian giới chỉ, sau đó lôi ra một vật thể rất dài, mà chừng đó chưa phải là hết, mới chỉ vẻn vẹn là phần đầu thôi, nhưng chiều dài đã hơn một người rồi.

Sau đó phần sau cũng hiện ra, toàn bộ vật thể được phơi ra ánh sáng, là một vật thể được tạo nên từ nhiều cái hộp hình vuông lớn nhỏ khác nhau, phía sau là một vật thể dài.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện vật thể dài kia kỳ thật là một cái hình trụ, mà giữa hình trụ lại trống rỗng, nói đơn giản hơn là một cái ống tròn!

Trên toàn bộ vật thể được những điêu khắc thần bí che kín, là luyện kim trận, điểm này toàn bộ nhóm luyện kim đại sư ở đây đều có thể khẳng định.

Đây là một kiện luyện kim vật phẩm, mà tạo hình của nó giống một cái đại pháo, chỉ có điều đại pháo này có thể cầm trong tay, mặt trên còn có chỗ tay cầm, còn có cò súng nữa!

Lúc này Diệp Lãng một tay cầm báng súng, một tay để nơi cò súng, sau đó nhắm về phía Lý Đan Đằng, bóp cò...

Chỉ thấy một phần luyện kim trận của khẩu "đại pháo cầm tay" tay này bắt đầu sáng lên, sau đó nòng súng phát ra quang mang chói mắt...

"Ta dựa vào, lập kết giới mau!" Nhân viên công tác phụ trách kết giới lập tức kích hoạt, mặc kệ thứ này là cái gì đi nữa, dù sao bọn họ cảm giác thấy nguy hiểm.

"Này..." Ánh mắt đám luyện kim đại sư bắt đầu sáng lên, tựa hồ nhìn thấy bảo bối gì đấy.

"Đại pháo cầm tay" bắn ra một tia sáng thẳng tắp về phía Lý Đan Đằng.

"?!" Lúc này Lý Đan Đằng còn đang mơ hồ chưa hiểu gì cả, không rõ thứ này của Diệp Lãng là cái gì, bất quá vì bản năng của Kiếm Sĩ nên hắn cũng tránh né theo bản năng.

"Oanh!" Ánh sáng tiếp xúc kết giới lập tức bạo mở, một luồng khí lưu mãnh liệt mang theo cát bụi mịt mù tản ra bốn phía bên trong kết giới, mà toàn bộ quyết đấu tràng, thậm chí ở rất xa đều có thể nghe được âm thanh nổ mạnh này.

Chỉ riêng âm thanh này đã có thể làm cho người ta tưởng tượng đến uy lực của đại pháo trong tay Diệp Lãng, hơn nữa cát bụi mịt mù, lại còn vết rách trên kết giới đều chứng minh một chuyện --

Thứ đồ chơi trong tay Thập Tam thiếu gia kia tuyệt đối là một thứ khủng bố!

"A..."

Lúc này tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Lãng!

Tiểu tử này thật sự là chân nhân bất lộ tướng, hắn vậy mà có "hàng" khủng bố như vậy mà không ai biết cả!

"!!" Lúc này Lý Đan Đằng đang cảm thấy may mắn, hắn đang nghĩ xem nếu như vừa rồi mình bị ánh sáng kia bắn trúng thì còn có thể đứng ở đây sao? Không, hẳn là nói còn có thể cứu sống không?

Mà Diệp Lãng chỉ ngây ngốc đứng ở đó nói: "Uy lực nhỏ một chút, để đề cao chút nữa vậy!"

Ta dựa vào, còn có thể đề cao sao?

Mọi người trợn mắt càng lớn, miệng cũng mở càng lớn...

Đương nhiên là có thể, đây là chuyện thực rõ ràng, không thấy luyện kim trận trên khẩu "đại pháo cầm tay" kia chưa khai hỏa toàn bộ sao, nếu toàn bộ đều khai hỏa thì uy lực tự nhiên sẽ vượt lên một bậc!

"Oanh!"

Diệp Lãng không nói hay lời, lại bắn một phát nữa, uy lực lần này thực rõ ràng đã lớn hơn không ít, may mà kết giới lần này cũng đã tăng lên mức cao nhất nên không bị oanh tạc!

"Ngươi còn bắn nữa!!" Lý Đan Đằng tránh thoát lần tập kích thứ hai liền cả giận nói.

"Vì sao không? Ngươi còn chưa chết mà!" Diệp Lãng một bên nói một bên tiếp tục oanh tạc.

"Ngươi quá vô sỉ, tại sao có thể sử dụng vũ khí như vậy, chúng ta đang quyết đấu!!" Lý Đan Đằng chật vật giận dữ hét.

"Cái này không được sao?" Diệp Lãng ngừng lại, sau đó nhìn luyện kim đại pháo trong tay tự hỏi.

"Đương nhiên không được, đây là phạm quy!! Ngươi có thấy ai dùng luyện kim vũ khí khi quyết đấu không?" Lý Đan Đằng quát.

"Lại là, ta là một luyện kim thuật sĩ, không dùng luyện kim vũ khí thì ta dùng cái gì? Xem chiêu!" Diệp Lãng lại bóp cò một lần nữa...

Cũng đúng, một cái luyện kim thuật sĩ, ngươi bảo hắn không dùng luyện kim vũ khí thì tương đương với bảo Vũ Giả không dùng đấu khí, Ma Pháp Sư không dùng ma pháp vậy!

Lúc này Lý Đan Đằng phân tâm, bởi vì câu nói phía trước của Diệp Lãng làm hắn nghĩ rằng Diệp Lãng sẽ dừng lại, chỉ không nghĩ tới Diệp Lãng vẫn tiếp tục oanh kích hắn.

Kết quả, trong nháy mắt kia, Lý Đan Đằng chậm trong tích tắc, bị đánh trúng...

"Oanh!"

Lý Đan Đằng bị oanh bay rất xa, thực gian nan ổn định thân mình lại, một tay chạm đất chống đỡ thân thể, hai mắt đỏ lên tức giận nhìn Diệp Lãng, tựa hồ bị thương không phải nghiêm trọng lắm!

Ừ, không phải nghiêm trọng lắm, vừa rồi tuy hắn chậm một chút, bất quá trong nháy mắt kia cũng theo bản năng mà phát động đấu khí để phòng ngự, xử dụng kiếm khí ngăn lại ánh sáng kia!

Đương nhiên, đấu khí của hắn vẫn không thể ngăn trở pháo kích của Diệp Lãng nhưng thân thể hắn vừa tiếp xúc đã bị đánh bay rồi, cũng không phải đứng yên đó "ăn hết" cả đợt pháo nên thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng lắm!

Chẳng qua bây giờ hai tay của Lý Đan Đằng đang run lập cập, va chạm thật mạnh làm cho hắn không thể trấn định lại trong nhất thời được, cho nên bây giờ hắn nhìn Diệp Lãng cũng không phải là chuẩn bị đánh tới mà vẻn vẹn chỉ là đang khôi phục cảm giác mà thôi!

"Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ, mà khi ta sợ hãi thì ta sẽ ấn tiếp một lần nữa..." Luyện kim đại pháo trong tay Diệp Lãng lại bắt đầu sáng lên, hắn hoàn toàn không có giác ngộ phải để cho người ta có thời gian thở dốc, mặt dù đối phương đã quỳ rạp trên đất thở hổn hển rồi nhưng hắn cũng không chút do dự tiếp tục công kích!

"Ta dựa vào!"

Nhìn ánh sáng đã thành hình, Lý Đan Đằng chỉ có thể thực không hình tượng mà lăn một vòng trên mặt đất, loại chiêu số này tuy thật mất mặt nhưng ai cũng biết cả, ở thời điểm mấu chốt luôn có một hiểu quả nhất định!

Lý Đan Đằng lại tránh một lần pháo kích nữa, mà sau đó hắn lập tức bật dậy, sau đó phóng về phía Diệp Lãng, tốc độ như lưu tinh, trong nháy mắt liền rút lại khoảng cách giữa hai bên!

Không hổ là tôn tử của đệ nhất Kiếm Thánh, rất nhanh liền ngộ ra đại pháo trong tay Diệp Lãng là vũ khí công kích tầm xa, tuy rằng uy lực thật lớn nhưng cũng không phải rất tiện lợi.

Mỗi lần sử dụng đều cách nhau một khoảng thời gian nhất định, tựa hồ có thời gian làm lạnh nhất định, mà đồng thời luyện kim đại pháo rất khó nhắm bắn vật thể di động tốc độ cao.

Còn nữa, nếu là vũ khí công kích tầm xa thì đương nhiên không thể phát huy ra uy lực trong khoảng cách gần được!

Bởi vậy, chỉ cần trong khoảng thời gian này vọt đến bên cạnh Diệp Lãng được là có thể làm khẩu luyện kim đại pháo của hắn mất đi uy lực!

Mà điều này tựa hồ cũng là sự thật, khẩu luyện kim đại pháo của Diệp Lãng quả thực không thể phát huy trong cự ly ngắn, đây là điều mà ai cũng có thể hiểu được, nhưng cái mà mọi người không ngờ đến là --