Chương 792: Nữ nhân đáng sợ (1).

Thấy Diệp Lãng lảng sang chuyện khác, mọi người cũng không để ý nữa, trả lời vấn đề này của hắn, hơn nữa hỏi hắn vì sao lại biết Tiểu Linh đang ở trên Thiên thượng?

- Bởi vì chiếc phi thuyền kia cũng có thể do Tiểu Nhị khống chế, Tiểu Nhị có thể cảm ứng được!

Diệp Lãng thuận miệng đáp.

- ?

Lúc này mọi người hoàn toàn không hiểu cái gì mà Tiểu Nhị cũng có thể khống chế, chẳng lẽ chiếc phi thuyền kia là vì Tiểu Nhị mà kiến tạo? Diệp Lãng dường như biết được nghi vấn của mọi người, liền mở miệng giải thích:

- A, ta chưa nói sao? Tiểu Nhị có thể khống chế tất cả linh kiện luyện kim, các ngươi muốn đối phó với bất cứ linh kiện luyện kim nào, chỉ cần một người Tiểu Nhị là có thể giải quyết tất cả. Tiểu Nhị, cho phép ngươi dẫn bạo toàn bộ vũ khí luyện kim đang nhằm vào chúng ta của phía bên kia!

Ầm

Diệp Lãng vừa nói xong, ở phía xa, vũ khí của Tường Không phòng ngừa mấy người Diệp Lãng lập tức nổ tung, hất bay mấy người bên cạnh đến vài chục trượng.

...

Tất cả mọi người trầm mặc, bọn hắn chưa từng nghĩ tới, mấu chốt để dẫn đến thắng lợi vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Nếu như sớm biết được Tiểu Nhị có thể khống chế những linh kiện luyện kim này, phía Tường không đã sớm bại trận, hoàn toàn không có một chút cơ hội thắng lợi nào.

- Ngươi, tên tiểu hỗn đản này, mỗi lần gặp ngươi lại khiến cho mọi người dở khóc dở cười!

Long Cát công chúa bất đắc dĩ nói.

- Diệp Lãng, ngươi... Rốt cục ngươi là người như thế nào!

Sa Lan nhìn Diệp Lãng, đối với Diệp thành nàng đã hết cách rồi, hiện tại lại nhiều thêm ra một Tiểu Nhị, điều này khiến cho nàng hoàn toàn bó tay. Luyện kim thuật của bản thân cường đại thì thế nào, người ta chỉ cần một mình Tiểu Nhị đã giải quyết được hết thảy, hơn nữa luyện kim thuật của người ta so với mình không kém hơn một chút nào. Không ngờ có thể tạo ra thứ có thể khống chế linh kiện luyện kim, điều này thực sự khiến cho người khác khó có thể tin nổi.

- Bại gia tử!

Diệp Lãng đáp.

- ...

Đáp án này của Diệp Lãng cả thiên hạ ai ai cũng biết, chỉ kỳ quái chính là ai ai cũng muốn con cái mình có thể bại gia tử như thế này, nếu được như thế thì bản thân mỗi ngày đều thắp hương cảm tạ thần thánh rồi.

- Trách không được hoàng thượng nhất định phải giam cầm ngươi, ngươi có mặt trên đời này, sẽ là một biến số cực lớn!

Sa Lan cảm thán nói.

- Muốn nói tới biến số, Triệu Nhã Nhu mới mà biến số lớn nhất, biến đi biến lại...

Diệp Lãng thuận miệng trả lời.

- Tiểu hỗn đản, thiện biến là quyền lợi của nữ nhân, không phải là biến số.

- Có gì khác nhau sao? Đều là đồng dạng, ta không cần biết!

Diệp Lãng mơ hồ trả lời. Hắn vẫn mơ mơ hồ hồ như vậy, mọi người cũng không biết mười năm này Diệp Lãng đã trải qua những chuyện gì. Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất hắn vẫn không hề thay đổi, mà như vậy mới là điểm khiến cho mọi người yêu quý hắn.

- Nhã Nhu, ngươi đến đây, để ta nhìn thật kỹ ngươi!

Hoàng đế Tường Không chợt mở miệng, ngữ khí dường như rất bình tĩnh, cũng không biết là hắn có ý định gì, là bởi vì phụ thân gặp được nhi nữ hay là có ý gì khác.

- Không cần, cứ đứng có nhìn là được rồi, để cho ta giúp ngươi đoạt được thiên hạ, đều này không có khả năng, không cần bàn bạc lại nữa.

Triệu Nhã Nhu trực tiếp trả lời.

- Ta muốn tranh đoạt thiên hạ, đó là lúc ta còn làm Hoàng đế, không phải là giúp người khác! Giúp người khác, lại có người sẽ ghét bỏ ta, bảo ta vô dụng...

- ...

Ghét bỏ nàng, nói nàng vô dụng? Chẳng lẽ khi xưa là bởi vì Diệp Lãng ghét bỏ nàng, nói nàng vô dụng cho nên nàng mới tranh đoạt thiên hạ này, chứng minh mình hữu dụng? Nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ thiên hạ này chỉ là thứ mà nàng dùng để chứng minh giá trị tồn tại của mình với Diệp Lãng, như vậy tất cả những chuyện mà mọi người làm, đều chỉ là bởi vì vài lời trẻ con khi hai người còn thơ ấu, bởi vì vài lời ngu ngốc của Diệp Lãng.

- Dừng! Đừng nhìn ta, ta không biết, ta hỏi nàng, nàng không nói cho ta biết! Hình như là khi còn bé ta từng nói điều gì đó...

Diệp Lãng nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, đành phải nói.

- Bất kể là cái gì, nhất định là cùng tiểu hỗn đản ngươi có quan hệ, không ngờ chỉ là vì vài lời đùa giỡn từ lúc ấu thơ, lại khiến thiên hạ náo thành thế này, cũng chỉ có hai tên biến thái tiểu hỗn đản các ngươi mới làm ra được chuyện như vậy.

Long Cát công chúa rất là đau đầu, vào lúc đó, nàng không thể nói Triệu Nhã Nhu sai điều gì, bởi vì nói cho cùng đầu sỏ gây nên vẫn là Diệp Lãng. Mà những lời này của Long Cát công chúa cũng là thiên chân vạn xác. Sự tình giữa hai người Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu, từ cổ chí kim, từ xưa đến nay, chưa từng xảy ra bao giờ, cả thiên hạ chỉ vì vài lời đùa bỡn mà lâm vào cục diện chiến tranh toàn diện. Bất quá nói tiếp, đây cũng chỉ là nguyên nhân gây nên, phát triển đến bây giờ, đã không đơn thuần là do nguyên nhân giữa hai người nữa, mà còn rất nhiều các nhân tố khác, hoàng đế Tường Không trước mắt cũng là một trong số đó.

- Ồ, Hoàng thượng người chưa chết à!

Đến lúc này Diệp Lãng tựa hồ mới phát hiện ra hoàng đế Tường Không, phản ứng thần kinh như vậy quả thực là khiến cho người khác thấy xấu hổ.

- ...

- Nếu như người không chết, vậy Triệu Nhã Nhu cũng không phải là giết cha?

Diệp Lãng nhìn về phía Triệu Nhã Nhu, tựa hồ tin tức này đối với hắn mà nói, là một chuyện rất tốt.

- Tỷ phu, ngươi cho ta là loại con gái hư hỏng như vậy sao? Người ta đúng là tiểu nữ tử nhu nhược mà...

- Lăn! Lừa gạt ai đó, ai mà chả biết ngươi là biến thái đệ nhất nhân! Đợi chút, Triệu Nhã Nhu, có phải ngươi đã biết hết tất cả đáp án của những vấn đề kia phải không?

Diệp Lãng đột nhiên nhớ lại một vài vấn đề, chính là những vấn đề về phản tâm lý học.

- Biết hết, khi xưa lúc ngươi bỏ mặc ta, từng hỏi ta những vấn đề này, ta đáp không được, ngươi liền để mặc ta chơi một mình...

Triệu Nhã Nhu hồi đáp.

- Có chuyện này sao? Ta cảm thấy rất kỳ quái, muốn trả lời toàn bộ những vấn đề đó, căn bản là chuyện bất khả thi, coi như là người biến thái đến cực điểm, cũng không có khả năng biến thái đến mức toàn diện như vậy.