Ích cốc thuật của Diệp Lãng và nguyên tố ma pháp không hề có liên quan, hơn nữa tu vi nội công của hắn đã cực cao, chỉ cần tu luyện một chút là được, có thể ích cốc một đoạn thời gian cực dài, nếu như hắn vừa mới tu hành mà nói, tựa như Triệu Nhã Nhu, vậy chẳng phải thời gian duy trì càng dài.
Triệu Nhã Nhu cũng muốn học tập, nhưng Diệp Lãng lại không muốn dạy, bởi vì điều này cần phải thành lập cho Triệu Nhã Nhu một hệ thống nội công, đây là nguyên nhân Diệp Lãng không muốn truyền nội công, đám người Diệp Lam Vũ còn không được, huống chi Triệu Nhã Nhu.
Đúng vậy, Triệu Nhã Nhu chỉ là khẽ cắn môi, cũng không nói thêm cái gì.
Nói tới nội công, Diệp Lãng vẫn luôn tu luyện, mà lúc tới nơi này, hắn mỗi ngày đều tu hành, hoàn cảnh ở đây không ảnh hưởng tới tu hành nội công, cũng không trở ngại tới tu hành vũ kỹ.
Loại tình huống hiện tại, để Diệp Lãng có một loại ép buộc tiến vào trạng thái bế quan, nội công của hắn trong khoảng thời gian này bắt đâu kéo lên liên tiếp.
Diệp Lãng cảm giác được, chính mình tựa hồ sắp đạt tới bình cảnh, cần chân chính bế quant u hành, mà thời gian bế quan phỏng chừng sẽ rất dài rất dài, rất có thể cần một năm hai năm.
Vốn là, dưới hoàn cảnh như vậy, Diệp Lãng nên trực tiếp bế quan, nhưng hắn tựa hồ đối với thuật luyện kim này, với không gian này càng cảm thấy hứng thú, hắn đối với thực lực bản thân đề cao vẫn đều là tự nhiên làm, chưa bao giờ nỗ lực tập trung đề thăng, cũng tạo thành không coi trọng của hắn hiện tại.
Vì vậy lúc này, Diệp Lãng không đi bế quan, còn đang nghiến cứu thuật luyện kim của Thiên Công Việt Tộc.
Chỉ bất quá, hắn kéo dài cũng được, nhưng chung quy vẫn tới điểm giới hạn…
Ngày hôm nay, Diệp Lãng đột nhiên phát hiện, nội công của chính mình cần đột phá, thực sự nếu không bế quan mà nói, sẽ ảnh hưởng tới thực lực của chính mình, ảnh hưởng tới thân thể.
- Triệu Nhã Nhu!
Sau khi cơm nước xong, Diệp Lãng nhìn Triệu Nhã Nhu thu dọn.
- Chuyện gì a, tỷ phu? Có phải là không ăn no?
Triệu Nhã Nhu rất ôn hòa hỏi, tại lúc này, tên của nàng tựa hồ trở nên danh đúng với thực.
- Không phải, ta ăn no! Ta hiện tại muốn nói tới ngươi một việc, ta hiện tại khả năng cần bế quan một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, ngươi phải tự chiếu cố chính mình.
Diệp Lãng phân phó nói, tựa hồ đang nói với muội muội của chính mình.
Tuy rằng Diệp Lãng không muốn thừa nhận, thế nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, đã để Diệp Lãng đối với Triệu Nhã Nhu giống hệt như muội muội chính mình, muội muội của Thất công chúa, không phải chính là muội muội của hắn sao.
Trước đây bởi vì hành vi của Triệu Nhã Nhu để hắn không thể tiếp thu, mà hiện tại, hắn đã tiếp thu, chí ít ở chỗ này hắn tiếp thu.
- Bế quan một đoạn thời gian sao? Có ý gì?
Triệu Nhã Nhu có điểm không rõ.
Không phải là nàng không biết ý nghĩa của bế quan, bởi vì trong các võ giả và ma pháp sư cũng có sự tình bế quan, tu luyện đấu khí hoặc là minh tưởng, nhưng hiện tại ở đây không hề có nguyên tố ma pháp, nàng không rõ vì sao Diệp Lãng phải bế quan.
Trước đó Diệp Lãnh hay đả tọa tu luyện, nàng chỉ coi như Diệp Lãng lại đờ người ra, mà Diệp Lãnh tu luyện vũ kỹ, nàng cũng hiểu được rất bìn thường, chỉ là tu luyện vũ kỹ mà thôi, không có nguyên tố ma pháp, vũ kỹ vẫn có thể luyện tập.
- Chính là bế quan tu luyện, vốn nên sớm làm rồi, chỉ là ta đang nghiên cứu nên kéo dài.
Diệp Lãng nói.
- Ngươi tu luyện cái gì? Ở đây không phải không có nguyên tố ma pháp?
Triệu Nhã Nhu ngơ ngác hỏi.
- Đây là tu hành tự thân, không cần nguyên tố ma pháp, ngươi cũng có thể làm như vậy, không nên chỉ tu hành vũ kỹ, thử đi tu hành đấu khí của ngươi, có thể ngươi sẽ học được càng nhiều.
Diệp Lãng nói.
Triệu Nhã Nhu có điểm không rõ, mà nàng cũng là một võ giả, đây là chuyện rất nhiều người đều biết, chỉ là không ai biết thực lực của nàng mà thôi.
Bởi vì, cho tới bây giờ nàng chưa hề xuất thủ qua.
Diệp Lãng đối với điểm này cũng biết, Triệu Nhã Nhu ở chỗ này căn bản không có ý tứ giấu diếm hắn, có cái gì đều nói ra toàn bộ, hoặc là biểu hiện ra bên ngoài.
Tại lúc này, Diệp Lãng càng minh mạch, Triệu Nhã Nhu vô cùng đáng sợ, cảm giác của chính mình trước đây không sai, may mà không đi chọc nàng.
- Nói chung ngươi đừng đến quấy rối ta là được, còn có, tự chiếu cố chính mình, đừng để tới lúc ta xuất quan, ngươi lại sắp chết đói…
Diệp Lãnh nói.
- Ta mới không! Một lần là đủ, ta sẽ không sai lầm lần thứ hai!
Triệu Nhã Nhu nói.
- Tốt! Ngày kia ta sẽ bế quan tại luyện võ trường, nếu như ngươi có sự tình khẩn cấp, cũng có thể tới tìm ta.
Diệp Lãng tiếp tục nói.
- Ta tìm ngươi mà nói, đối với ngươi sẽ có ảnh hưởng gì?
Triệu Nhã Nhu rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề trong đó, nàng nghĩ tới không tới lúc vạn bất đắc dĩ, tận lực không nên làm.
- Ảnh hưởng là có, khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma, bế quan thất bại.
Diệp Lãng tùy ý nói, phảng phất như việc này là chuyện râu ria không đáng kể.
- …
Triệu Nhã Nhu đã minh bạch, chính mình không thể quấy rối Diệp Lãng, cho dù phát sinh sự tình lớn hơn nữa cũng được, tuyệt đối không thể đi quấy rối Diệp Lãng bế quan, trừ phi tới lúc vạn bất đắc dĩ.
Đồng thời, Triệu Nhã Nhu cũng biểu được rất cao hứng, bởi vì coi như Diệp Lãng bị tậu hỏa nhập ma cũng sẽ không ném chính mình không để ý.
- Vậy ngươi cẩn thận một điểm, hay là ta cũng thử bế quan xem…
Triệu Nhã Nhu vừa cười vừa nói.
- Uh!
Cứ như vậy, Diệp Lãng bắt đầu bế quan sau ba năm tới nơi này. Mà hiện tại, Triệu Nhã Nhu quên hỏi Diệp Lãng cụ thể mất bao lâu, điều này khiến nàng rất hối hận.
Bởi vì, trong suốt hai năm, Diệp Lãng vẫn luôn luôn bế quan, tại vô số lần xác minh Diệp Lãng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nàng mới chậm rãi tiếp thu chuyện này.
Đây cũng là chuyện Diệp Lãng nghĩ không ra, hắn vốn tưởng rằng chính mình nhiều nhất ba tháng là được, không nghĩ tới lúc này cần có thời gian lâu như vậy, cũng có thể là do nguyên nhân để chậm quá lâu, để nội công bộc phát giống như đê ngăn lũ, để hắn lần lượt đột phá.