Với tiến độ này, Diệp Lãng tin, tính toán của mình có lẽ đã sai, thời gian gần hơn hắn tưởng tưởng nhiều, nguyên nhân chủ yếu là có sự tồn tại của bọn Sa Lan.
Trước đó, Diệp Lãng tính theo trình độ của luyện kim thuật của vốn có Tường Không, nâng cao thêm một chút, nhưng hình như vẫn sai, có lúc, một người xuất hiện khiến trình độ xuất hiện biến hoá.
Thiên hạ không thiếu gì thiên tài tuyệt thế, cho dù không được cao độ như Diệp Lãng nhưng cũng không cách biệt quá xa, Sa Lan chính là loại người đó.
Cho dù có một Sa Lan cũng có thể thay đổi cả cục diện, nếu như có thêm người khác, vậy thì càng không cần phả nói.
Có lẽ, chỉ cần ba năm bảy năm, Tường Không có thể vũ khí luyện kim quy mô bàng đại, trên thực tế, vũ khí luyện kim trước chính là một đại diện.
Diệp Lãng có lẽ đã quên, Triệu Nhã Nhu bên cạnh hắn cũng là một thuật sĩ luyện kim biến thái, chỉ là nàng không thể hiện mà thôi.
- Diệp thập tam thiếu...
- A, đúng rồi, là thập tam thiếu!!
- Đâu, đâu,...
Khi Diệp Lãng bước vào di tích thượng cổ, có người vô tình nhìn thấy, tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn.
Rất nhiều người bỏ dở công việc trong tay, chạy về phía Diệp Lãng.
-??
Diệp Lãng sững ra mất một lúc, sau đó mới phát hiện, những thuật sĩ luyện kim này hình như mình từng gặp qua, là thuật sĩ luyện kim của Tường Không hoàng gia.
Trong giới luyện kim hoàng gia, Diệp Lãng rất có uy tín, cho nên sự xuất hiện của hắn đương nhiên là một chấn động lớn, thu hút tất cả mọi người.
Những người này còn muốn hỏi Diệp Lãng một số vấn đề, những vấn đề mà họ gặp phải, họ tin, Diệp Lãng chắc chắn biết và hắn có thể giải đáp những vấn đề này.
- Chào mọi người, lâu rồi không gặp!
Diệp Lãng hành lễ với mọi người, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn được mọi người yêu thích, với ai cũng giữ thái độ lịch sự khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Cho dù là đối với Triệu Nhã Nhu, hắn cũng rất lễ độ, chưa bao giờ mắng chửi nàng, trừ phi là người hắn ghét, nếu không tất cả như nhau.
- Thập tam thiếu, ngươi đến lúc nào vậy?
Có người hỏi.
- Vừa đến, nữ hoàng của các ngươi mời ta đến...
Diệp Lãng cười nói, quay sang nhìn Triệu Nhã Nhu, Triệu Nhã Nhu lập tức ngoảnh mặt, vờ như không biết.
- Đúng là cảm tạ hoàng thượng, chúng ta đang rất đau đầu, có quá nhiều vấn đề mà chúng ta không biết.
Thuật sĩ luyện kim nhìn Triệu Nhã Nhu cảm kích, họ hình như không nghĩ nhiều.
Diệp Lãng được mời đến như thế nào họ cũng không nghĩ, họ chỉ biết Diệp Lãng xuất hiện là họ có đối tượng thỉnh giáo.
Sa Lan mặc dù hơn hẳn những người này, nhưng nàng không dạy họ điều gì, cũng không giải quyết được nhiều vấn đề, đây chính là sự khác nhau giữa nàng và Diệp Lãng.
Tri thức của Diệp Lãng phong phú đến mức khó tin, hắn đọc cả những thứ ít được mọi người chú ý, cho nên có thể trả lời được phần lớn câu hỏi, những thứ hắn không biết, mọi người gần như cũng không biết.
- Không cần cảm ơn ta, ta còn muốn cảm ơn vì đã rất vất vả cống hiến cho đế quốc!
Triệu Nhã Nhu nói.
- Đây là việc chúng ta nên làm!
Các thuật sĩ luyện kim lập tức nói, có chút hoảng sợ.
Diệp Lãng cảm thấy giống như lãnh đạo đi tuần thị, nhưng ngẫm lại, Triệu Nhã Nhu đúng là lãnh đạo thật, lãnh đạo một quốc gia.
- Các vị, Diệp Lãng mới đến, còn hơi mệt, có vấn đề gì đợi ngày mai hãy hỏi, bây giờ ai về vị trí người ấy!
Triệu Nhã Nhu cười nói, kéo Diệp Lãng đi, nàng không muốn để Diệp Lãng nói mình bị bắt đến đây, và sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của họ.
Nhưng từ tình hình lúc nãy Triệu Nhã Nhu có thể nhìn ra, Diệp Lãng kì thực rất có hứng với những thứ đó, nàng tin, chỉ cần Diệp Lãng ở lại đây, sớm muộn gì hắn cũng không kìm được tự mình nghiên cứu, đến lúc đó, bảo nói gì hắn cũng nói.
Cho nên, Triệu Nhã Nhu không lo lắng chuyện này, nàng biết Diệp Lãng là một thuật sĩ luyện kim, một thuật sĩ luyện kim không có lập trường chính trị, hắn sẽ không thiên vị bất cứ ai, hắn chỉ biết nghiên cứu luyện kim thuật của hắn.
Nếu như Diệp Lãng biết Triệu Nhã Nhu nghĩ gì, hắn nhất định sẽ rất buồn bực, tại sao nữ nhân biến thái này lại hiểu mình như vậy?
Không sai, Diệp Lãng là người như vậy, hắn nghĩ, nếu như vì chính trị mà luyện kim thuật bị mai một thì không thể tha thứ, nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội, thân là một thuật sĩ luyện kim, hắn tuyệt đối không tán thành.
Đổi thành địa cầu, khoa học kĩ thuật và chính trị cũng là hai vấn đề được mọi người thảo luận nhiều nhất, và vẫn tiếp tục cho đến bây giờ.
- Triệu Nhã Nhu, nàng rảnh rỗi lắm à? Sao không ở trong hoàng cung, ra đây làm gì?
Diệp Lãng lúc này mới cảm thấy có chút kì quái.
- Ta đến đây làm việc, việc của hoàng cung cũng có thể giải quyết ở đây được, có gì khác nhau đâu.
Triệu Nhã Nhu nói, nếu như những thứ như bản tấu có thể gửi đến đây thì làm việc ở đâu chẳng vậy.
Về việc thượng triều, có thể để các đại thần tự mình giải quyết, để họ thương lượng công việc với nhau, sau khi có quyết định thì thông báo với nàng, để nàng phê chuẩn.
- Vậy nàng định ở đây thật?
Diệp Lãng nói.
- Sao, có vấn đề gì không, chúng ta đã từng ở đây với nhau hơn mười ngày, ngươi còn sợ gì?
Triệu Nhã Nhu nói.
- Không có gì, chỉ là muốn hỏi mà thôi, không lẽ không được?
Diệp Lãng thuận miệng nói.
- Được, đương nhiên được!
Triệu Nhã Nhu khoát tay Diệp Lãng,
- Tỷ phu, chúng ta đi đến chỗ lần trước đi.
- Nàng gọi ta là gì?
Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.
- Tỷ phu, không lẽ ta gọi nhầm?
Triệu Nhã Nhu hiếu kì hỏi.
-..., không sai... chỉ là
Diệp Lãng gật gật đầu,
- Chỉ là có chút không quen.
- Kì thực, ta cảm thấy, em vợ và tỷ phu với nhau, cảm giác càng kích thích hơn...
-...
- Ha ha...
Cứ như vậy, Triệu Nhã Nhu kéo Diệp Lãng đi...
- Ê ê, chúng ta không nhìn nhầm đấy chứ, hoàng thượng hình như có quan hệ rất thân thiết với thập tam thiếu, hoàng thượng còn cười nữa.
Một thuật sĩ luyện kim hỏi, rõ ràng hắn vẫn chưa biết truyền thuyết về Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu.
Thường ngày hắn chỉ nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Triệu Nhã Nhu, nghe nói Triệu Nhã Nhu rất đáng sợ, không bao giờ nghĩ Triệu Nhã Nhu vẫn còn mặt này.
- Rất bình thường, hoàng thượng đối xử với thập tam thiếu khá đặc biệt, nghe nói giữa họ có mối quan hệ bí mật.
- Quan hệ gì?
- Đương nhiên là mối quan hệ không bình thường giữa tỷ phu và em vợ.