Chương 41: Dũng khí yêu (1)

Hoàng Gia Học Viện, bây giờ là thởi gian dùng cơm trưa, phần lớn đệ tử đều đi vào nhà ăn của học viện, phải nói là tuyệt đại bộ phận.

Ở trong Hoàng Gia Học Viện, không ai muốn mình trở nên đặc biệt, tự mang cái gì cơm trưa siêu sang vân vân sẽ trở thành lý do làm mình trở nên đặc biệt, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, sẽ làm cho người ta phản cảm.

Đồng thời, đó cũng là việc mà học viện cấm. Nếu không mỗi một đệ tử ở đây đều làm như vậy thì còn gì để nói nữa

.

Tất nhiên nếu là hộp cơm linh tinh gì đó không làm ảnh hưởng đến người khác thì được.. Nhưng mà dưới hoàn cảnh như thế này, rất ít người sẽ mang hộp cơm, như thế sẽ làm bọn họ rất mất mặt.

Dưới tình huống bình thường, mang theo hộp cơm có ba loại người, một là vì tiết kiệm thời gian, loại này tương đối nhiêu, hai là không thể thích ứng với đồ ăn ở ở đây, cái này thì ít thôi, ba thì cực kì ít – muốn tiết kiệm tiền, cái này ở đâu thì có thể có rất nhiều, nhưng ở trong này lại cực kì ít.

Ở trong Hoàng Gia Học Viện này đều là thượng tầng quý tộc, có rất ít người tiết kiệm tiền. Nhưng thực ra thì bại gia tử có thể thấy được ở nơi nơi, ví dụ như người kia…

Làm tiểu thư của Diệp gia, Diệp Lam Vũ tất nhiên không cần phải tiết kiệm, cũng sẽ không làm việc gì khác người, mỗi lần nàng đều đến nhà ăn của học viện để ăn cơm trưa, sẽ ăn cùng với hai người kia, nhưng mà hai ngươi kia, có một người mà nàng thích, mà một người khác thì nàng lại rất ghét

Hai người kia, chia ra là Diệp Lãng và Thất công chúa, còn về phần thích ai, ghét ai thì hẳn không cần phải nói.

Mà trong một đoạn thời gian khá dài, một trong hai người kia không thể ngồi cùng với nàng, nếu nói người này là Thất công chúa thì nhất định nàng sẽ giơ hai tay ăn mừng, nhưng người này lại là Diệp Lãng, là đệ đệ quý giá nhất của nàng, gần đây hắn và nàng không ăn trưa cùng nhau, điều này làm cho nàng rất khó chịu

“Diệp Lam Vũ, Diệp Lãng đâu rồi, hôm nay không ăn cơm cùng chúng ta hay sao?”

Thất công chúa vừa bước vào nhà ăn, lại một lần nữa thấy một mình Diệp Lam Vũ ở kia,, không thấy bóng dáng Diệp Lãng đâu.

Tại thời điểm này mà Diệp Lãng chưa xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc hôm nay lại thêm một lần nữa hắn không hề xuất hiện.

“Đúng vậy, bây giờ có gọi thế nào hắn cũng không đến, cứ đi ăn thức ăn do nữ nhân kia làm. Làm lão bà như ngươi đúng là một chút cũng không dùng được, ngay cả lão công của mình mà cũng không giữ được”

Diệp Lam Vũ sau khi than thở hai câu, liền quay ra gõ Thất công chúa theo thói quen.

Tuy hai người thường xuyên gặp mặt, mà lại còn càng ngày càng hiểu rõ đối phương, thậm chí trình độ hiểu biết còn rõ hơn bản thân, nhưng thân phận oan gia của hai người vẫn chưa thay đổi, vừa thấy mặt là cãi nhau. Một người nói đúng, thì người kia lại nói sai, cho dù có đúng cũng phải đưa ra ý kiến khác nhau.

Đương nhiên, các nàng cũng có lúc nhất trí thì phải là chuyện của Diệp Lãng, mà làm cho các nàng thường xuyên ở cùng một chỗ với nhau thì cũng là Diệp Lãng.

“ Ta chỉ là vợ chưa cưới của hắn, làm sao mà quản được hắn đây. Mà hắn bây giờ là do tỷ tỷ như ngươi quản, ngươi mới là vô dụng nhất…..”

Thất công chúa không hề nhường nhịn phản kích, hai nàng cũng không hề kiêng dè, đồng thời cũng thường xuyên lấy chuyện hôn ước của Diệp Lãng vả Thất công chúa ra để nói.

Nhiều năm như vậy, Thất công chúa hình như cũng chưa từng phản đối, giống như thừa nhận mối quan hệ này, Ngược lại Diệp lãng lại có vài lần đưa ra dị nghị, đương nhiên cũng chỉ có vài lần thôi.

“Ngươi nên vui mừng vì hắn cùng với nàng ta ở một chỗ, đổi thành nữ nhân khác thì thân phận vợ chưa cưới của ngươi sẽ khó mà giữ được, tuy rằng ngươi rất đáng ghét nhưng mà ta cũng không phản đối các ngươi sau này ở cùng một chỗ.”

Diệp Lam Vũ rất không bằng lòng mà nói, nàng không không bằng lòng đệ đệ mình cưới nữ nhân mà hay cãi nhau với nàng hằng ngày.

Nhưng mà, nàng cũng biết rõ Thất công chúa, biết nàng rất quan tâm đến đệ đệ của mình, mà cũng là loại quan tâm phát ra từ tận đáy lòng, chỉ cần nàng đối tốt với hắn thì cho dù mình có chán ghét đến nhường nào cũng sẽ không phản đối.

Đương nhiên, đó chỉ nói là không phản đối, không có nghĩa là đồng ý. Mà nàng cũng biết giữa Thất công chúa với Diệp Lãng không phải là tình yêu, mà là một loại tình cảm đặc thù mà phức tạp, là một loại tình cảm không nói rõ.

Nàng và Diệp Lãng hai người, tuy thường xuyên ở cùng một chỗ, tình cảm vẫn rất tốt, lại chưa từng nảy lên tình yêu, cha mẹ hai bên vì thế mà cũng thực lo lắng nhưng cũng hết cách, chuyện này có cưỡng cầu cũng không được.

“Hừ, nếu đổi thành những nữ nhân khác, cũng không thể làm cho ta khó giữ được vị trí của mình, cho dù tốt hơn so với ta cũng không thể!”

Thất công chúa hừ nói, mà những lời này cũng không ai biết là nói nhảm hay là thật miwã.

Mà cũng rất nhanh, nàng luyền chuyển đề tài làm cho người ta không có cơ hội theo đuổi vấn đề này.

“Diệp Lam Vũ, ngươi nói tại sao hắn lại thích ở cùng một chỗ với nàng, là vì ăn hay sao?”

“Nếu không thì ngươi cho rằng là vì cái gì, nhìn điều kiện của nàng, trừ ăn ra thì còn cái gì có thể hấp dẫn đệ đệ của ta, ánh mắt của đệ đệ ta mới không thấp như vậy đâu.”

Diệp Lam Vũ nói rất tự nhiên.

“Cũng chưa chắc, từ xưa đến nay hắn đều thích những vật li kỳ cổ quái, có lẽ hắn….”Thất công chua đưa ra ý kiến khác, Diệp Lãng thích kỳ lạ, tiêu chuẩn cũng rất quái lạ, có đôi kia người ta bảo là đồ tốt, hắn không cho là đúng, mà không tốt, thì ngược lại lại được hắn tán thành.

Cho nên điều này làm cho nàng nghi ngờ, có phảo là hắn đặc biệt thưởng thức cô gái trong miệng của các nàng kia không, tất nhiên, đó chỉ là hoài nghi, một kiểu hoài nghi mà ai cũng cho rằng không có khả năng.

“Phi phi, toàn nói gở! Nếu mà hắn thích nàng thì ta liền nhốt hắn lại!” Diệp Lam Vũ liền phản đối, giọng điệu rất là kiên quyết.

“Hì hì, chỉ là nói giỡn mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì, ngươi cho rằng chuyện này có thể sao?”

“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!!” Diệp Lam Vũ lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm trưa của nàng.

Rốt cuộc là nữ hài tử như thế nào mà lại làm cho hai người thấy rằng không có khả năng, mà một chút cũng không có? Đó đương nhiên là nữ hai tử ở cùng một chỗ với Diệp Lãng, cho dù bề ngoài có… một chút, nhưng nàng đúng là một thiếu nữ hàng xóm tốt bụng mười tám tuổi.

Tất nhiên, nàng không phải là một thiếu nữ xinh đẹp.

Ở bên trong Luyện Kim Học Viện, trong phòng học của Diệp Lãng, bây giờ đang diễn ra một vở kịch, gần đây mỗi này đều xuất hiên một vở kịch.

“Diệp Lãng, ngươi lại lấy mất hộp cơm của ta, mau trả lại cho ta!!” một âm thanh vang lên, dường như có phần tức giận, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kì quái là trong đó có bất đắc dĩ và quen thuộc nhiều hơn.

Chủ nhân của âm thanh này, là một nữ hài tử có thể xếp loại khổng lồ, đúng là Chân Tiểu Yên của lớp hắn, mà nàng cũng là nữ hài tử theo lời của hai người Diệp Lam Vũ, là tuyệt đối không có khả năng...

Trong khoảng thời gian dài này Diệp Lãng đều ăn cơm trưa với nàng, lý do đúng như lời Diệp Lam Vũ, đó là vì ăn.