Một buổi sáng của ba tháng sau, Hổ Nữ tỉnh lại từ trong mộng, nhìn Diệp Lãng còn đang ngủ, nàng cười nhẹ, đây là hạnh phúc sao? Cái này cũng không ai nói rõ được, có lẽ ngay cả nàng cũng không biết mình đang cười.
Cái đuôi nhỏ của Hổ Nữ lắc lắc, quẹt quẹt trên người Diệp Lãng một chút, quấy rối nho nhỏ một chút...
Sau đó, nàng bắt đầu thật cẩn thận chui ra khỏi vòng tay của Diệp Lãng, nàng không muốn đánh thức hắn, tuy nàng biết khi hắn ngủ lại giống như lợn chết vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, trừ phi tự hắn tỉnh lại.
Bất quá hoàn hảo, hắn làm việc và nghỉ ngơi coi như ổn định, lại có tiêu chuẩn, hầu như là hơn mười giờ tối đã ngủ, năm sáu giờ sáng sẽ rời giường.
Giống như bình thường, Hổ Nữ chuẩn bị bữa sáng linh tinh gì đó, sau đó bắt đầu luyện võ trong sân, nhưng mà khác với ba tháng trước, chiêu thức của nàng có điểm biến hóa.
Tuy rằng vẫn là loại phong cách dũng mãnh như trước, liên tục không ngớt, nhưng ở giữa lại có vài tia nhu kình rất nhỏ, nhưng loại nhu kình này lại làm cho chiêu thức của nàng càng thêm hoàn hảo, nó không làm cho người ta cảm giác lực lượng giảm đi, ngược lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm cương mãnh hữu lực.
Chí dương chí cương, cái loại kiếm chiêu đi theo hướng cực đoan này không thích hợp với Hổ Nữ. Tuy nàng thiên sinh thần lực, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, bên trong tính cách cũng có một mặt ôn nhu, bởi vậy bên trong kiếm chiêu mang theo một ít âm nhu lực ngược lại sẽ tốt hơn.
Bất quá, âm nhu lực này cũng chỉ có một ít mà thôi, nếu không phải cao thủ, căn bản không thể nhìn ra huyền bí trong đó, chỉ cảm thấy chiêu thức của Hổ Nữ đầy khí phách, không hổ là tộc nhân của Hổ Tộc thôi.
Mà điểm này cũng không phải là đột nhiên Hổ Nữ ngộ đạo ra, mà là có cao nhân chỉ điểm. Cao nhân này là một người trong đầu có toàn bộ võ lâm bảo khố, tuy hắn không có luyện tất cả các loại vũ kỹ được, nhưng hắn lại nghiên cứu qua chỗ mạnh chỗ yếu của các loại vũ kỹ, liếc mắt nhìn qua đã có thể thấy được khuyết điểm của người khác.
Hắn ở chung với Hổ Nữ lâu như vậy, đã sớm thuần thục với bộ vũ kỹ này lắm rồi, ưu khuyết đều rõ như lòng bàn tay, lập tức bắt đầu thực nghiệm, chỉ điểm sửa sai.
Trải qua thí nghiệm, hắn xác định vũ kỹ trên đại lục này rất mạnh, không, phải nói là phi thường mạnh. Truyền thừa và tinh luyện qua nhiều năm như vậy làm vũ kỹ của bọn họ phát triển đến một trình độ khó có thể tưởng tượng được. Cho nên hắn muốn dựa vào võ công trong võ lâm bảo khố để vô địch thiên hạ thật sự không dễ chút nào.
Đây là sự thật, bất cứ ai muốn vô địch thiên hạ đều không phải là chuyện dễ dàng. Cho dù là kỳ tài ngút trời, cho dù là kỳ ngộ liên miên, muốn trở thành đệ nhất thiên hạ cũng không phải dễ.
Võ đạo vốn chính là một con đường gian khổ, mặc kệ trong tay ngươi có bao nhiêu con bài lợi hại cũng không dễ dàng.
Diệp Lãng hiểu được đạo lý này, hắn vẫn cố gắng tu luyện từng chút một, từng chút đề cao thực lực, hướng đến mục tiêu vô địch thiên hạ.
Kỳ thật, hắn cũng không muốn vô địch thiên hạ làm gì, hắn chỉ muốn mình có tuyệt đối năng lực đủ tự bảo vệ là tốt rồi, đây cũng là cách của hắn, hắn muốn hướng đến mục tiêu cao cao một chút, như vậy hắn mới không ngừng cố gắng, không bao giờ lơi lỏng.
Đây là một bí quyết nho nhỏ của hắn, đương nhiên cũng là của rất nhiều người. Muốn lấy tám mươi điểm thì phải đặt mục tiêu tại một trăm điểm.
Bây giờ hắn đang tu luyện nội lực và võ công. Từ cái ngày hắn khôi phục trí nhớ hắn cũng đã bắt đầu tu luyện lại rồi.
Tuy nói thân thể này tu luyện lại từ đầu, nhưng hắn đã có một lần kinh nghiệm rồi, cho nên tiến độ lần này rất nhanh, thời gian ba tháng đã có thể so sánh với ba năm của hắn trước kia. Lúc đó, hắn mất rất nhiều thời gian để học tập và tìm tòi.
Chỉ là, với cái trình độ này, nhiều nhất cũng chỉ có đủ năng lực tự bảo vệ mình mà thôi, vẫn không thể kiêu ngạo trước mặt người khác được. Mà hắn cũng hiểu được làm người thì phải khiêm tốn nên cũng không muốn kiêu ngạo làm chi. Tất nhiên là chỉ nói về mặt võ học, những mặt khác thì không dám cam đoan...
Mà hắn cũng không lựa chọn tu luyện thêm ma pháp hay đấu khi, đi làm cái gì ma vũ song tu thực "trâu bò", vẻn vẹn chỉ tu luyện võ thuật cổ, nội lực.
Hắn không tham, hắn nhớ rõ vị tổ tiên để lại võ học bảo khố kia có lưu lại một câu, tham thì thâm, phải bước từng bước một.
Thứ hai, hắn hiểu được bất kể là đấu khí, ma pháp hay nội lực kỳ thật cũng giống giống nhau thôi, đều rèn luyện chính mình, phát huy tiềm năng của thân thể. Khác là đấu khí chú trọng tu luyện thể chất, ma pháp lại chú trọng tại tinh thần, mà nội lực, dùng lời của hắn mà nói, kỳ thật cũng có thể nói là một loại đấu khí, chỉ là nội lực có điều tinh tế hơn một chút, tu luyện đến cả kinh mạch.
Đương nhiên cái này chỉ là tình huống đại khái mà thôi. Kỳ thật theo hắn hiểu, đại bộ phận đấu khí đều thuộc loại ngoại công, chỉ có một ít là thuộc loại nội công, có một số cực nhỏ là nội ngoại đồng tu, nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, không có cái nào tu luyện đến kinh mạch.
Trừ những nguyên nhân đó ra, kỳ thật có một nguyên nhân trọng yếu nhất, đó là thân thể hắn không có bất cứ thiên phú thuộc tính gì, vô luận là tu luyện đấu khí hay ma pháp cũng sẽ không được gia tăng, vậy thì không bằng đi tu luyện nội công cho khỏe.
Những điều này đều là Diệp Lãng phỏng đoán mà thôi. Nhưng có đôi khi sự tình thường phát triển trở nên rất kỳ quái, phỏng chừng chính hắn cũng không nghĩ ra khi tu luyện đến tận cùng sẽ trở thành cái gì nữa, chỉ có từng bước tu luyện mới có thể biết được kết quả này. Có lẽ "giữa đường" sẽ có ngã rẽ, sẽ có đường vòng, sẽ có chướng ngại, nhưng với những cái đó hắn đã sớm giác ngộ rồi.
Nếu như không có phần giác ngộ này thì hắn căn bản không cần tu luyện, chỉ cần tiếp tục làm bại gia tử là được, cả đời này cũng sẽ không có phong ba gì lớn lao. Chỉ là, một khi hắn mất đi sự bảo hộ của Diệp gia thì hắn sẽ không có năng lực tự bảo vệ mình nữa.
Mà với một thân võ nghệ của Diệp Lãng thì rất nhiều năm sau cũng không mấy ai biết, đó cũng không phải do hắn giấu diếm, mà vì hắn có một ít thành tích tại một phương diện khác nên hoàn toàn không cần phải hiển lộ một thân võ nghệ làm gì, đó cũng là chuyện mà hắn không nghĩ tới.
Điều này với hắn giống như "bất chiến tự thành" vậy, mà khi những người khác biết được điểm này cũng là chuyện của rất nhiều năm về sau rồi. Bây giờ Diệp Lãng đang khiêm tốn làm việc, làm một tên bại gia tử bình thường, một tên công tử ăn chơi trác táng nho nhỏ mà thôi. Không ai biết được rốt cuộc hắn có bao nhiêu năng lực, bởi không có cơ hội để hắn bày ra năng lực của mình, mà hắn cũng lười trưng ra cho thiên hạ xem.