Ban đêm, trong hoàng cung. bên trong một cung điện, người của hoàng gia và Diệp gia cùng tổ chức một bữa tiệc, bữa tiệc này thuộc về cá nhân, cho nên người được mời cũng không nhiều lắm, chỉ có điều toàn là người quan trọng cấp đế quốc mà thôi..
Ân, quan trọng, bọn họ tùy tiện động một chút, là sẽ làm cho cả đế quốc run rẩy một trận.
Giống như năm trước, tiểu bại gia tử bắt đầu thực hiện hành vi "bại gia" của hắn trước khi bữa tiệc bắt đầu, tất nhiên là mang theo Thất công chúa và Hổ Nữ, đến quảng trường, nơi xếp đặt "pháo hoa", pháo hoa của hắn...
Đột nhiên, trên không xuất hiện tám con Hỏa Long bay múa, chiếu sáng cả một vùng trời lân cận. Bộ dáng bay lên không của mấy con Hỏa Long kia rất hoa mỹ, nếu chỉ nói về hoa mỹ, có thể nói là nhất rồi.
Đám Hỏa Long này không chỉ có người chung quanh hoàng cung xem được, mà toàn bộ đế đô đều có thể nhìn thấy. Mà rất nhiều người nhìn thấy cái này ngoài cảm thấy xinh đẹp ra còn thấy toát cả mồ hôi lạnh.
Ai không biết còn tưởng rằng hoàng cung xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên xuất hiện Hỏa Long như vậy, mà bọn họ có nghĩ nổ đầu cũng không thể nghĩ ra đám Hỏa Long này có người phóng, dùng nó làm "pháo hoa"...
"Ta kháo, bát cấp ma pháp Bát Hỏa Long Thuật, mẹ nó, ma pháp quyển trục này tối thiểu cũng phải mười vạn kim tệ, từng nghe nói hắn là bại gia tử, bây giờ mới biết được trước kia chỉ nghe nói có một chút mà thôi."
Lập tức, người ở quanh đây bắt đầu nghị luận, mà Diệp Thành Thiên cũng bắt đầu nhíu mày, hắn tựa hồ cảm được cái này cũng có điều quá đáng.
"Di, kỳ quái, chúng ta sao lại có thứ này?" Lúc sau, Hổ Nữ là người đưa ra quyển trục ngây người một lúc, nàng tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ có bát cấp ma pháp quyển trục.
"Vừa mới mua, quyển trục cấp năm Hỏa Long Thuật, vì sao lại xuất hiện đến tám con rồng?" Tiểu bại gia tử nói, tuy những phương diện khác hắn có chút yếu kém, nhưng trí nhớ thì lại là tuyệt đỉnh.
"Đó là chúng ta nhặt được tiện nghi, chỉ cần ba nghìn kim tệ, nhưng giờ nói cái gì cũng vô dụng rồi." Hổ Nữ thở dài nói, đáng lẽ ra mình hẳn nên kiểm tra trước một chút. Tiểu thiếu gia hắn thường xuyên sẽ mua được một ít thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, không biết có phải là vật họp theo loài không ngưu tầm ngưu, mã tầm mã hay không...
"Không sao cả, dù sao đều dùng để xem mà thôi." Tiểu bại gia tử không hề cảm thấy tiếc của tí nào cả.
"Thiếu gia, lễ vật của ngươi..." Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện Bát Hỏa Long Thuật, hấp dẫn tất cả mọi người nhìn về phía này, Hổ Nữ cũng nhân cơ hội nhắc nhở tiểu bại gia tử tặng lễ vật.
"Đúng rồi, lão bà, đây là lễ vật hôm nay ta mua cho ngươi, mười tám vạn kim tệ, là thứ đắt nhất ta mua." Tiểu bại gia tử tiếp nhận vật phẩm, sau đó trực tiếp đưa cho Thất công chúa.
Mười tám vạn kim tệ, người của Diệp gia đau lòng một chút, Long An Kỳ lúc này đang suy nghĩ có phải nên tạm thời ngăn nguồn cung cấp kinh tế của tiểu vương bát đản này lại không. Nhưng là mỗi lần nhìn tiểu oan gia kia mình lại không nhẫn tâm được.
Quên đi, coi như là đời trước nợ hắn, hắn cao hứng là được rồi.
"Là cái gì?" Thất công chúa mỉm cười nói, nàng hoàn toàn không thấy phản cảm với cách xưng hô của tiểu bại gia tử. Nếu đổi lại là người khác đính hôn với nàng, gọi nàng là lão bà, nhất định nàng sẽ chán ghét, ngược lại nàng không có chút cảm giác chán ghét gì với tên ngốc này cả. Có lẽ bởi nàng biết lão bà trong miệng hắn cũng chỉ là một loại xưng hô, cũng không có hàm ý gì khác.
Mà đồng thời, Thất công chúa cũng thực thích ở cùng tiểu bại gia tử, tình cảm của hai người cũng rất tốt, tựa hồ cũng không ai phản đối hôn ước, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy kỳ quái.
Tuy rằng Thất công chúa không phải là một người xuất chúng nhất trong đám công chúa, nhưng cũng có rất nhiều người theo đuổi nàng, nên điều này làm cho mọi người rất khó hiểu.
Có lẽ là vì nàng còn nhỏ a, có lẽ lớn lên sẽ khác. Bất quá đó cũng là chuyện sau này, lúc này nàng cũng chỉ thích ở cùng với tiểu bại gia tử, ở cùng một chỗ với hắn không có điều gì phiền não, không có chuyện gì phải lục ***c với nhau cả.
Nếu là người bình thường, sau khi Thất công chúa hỏi vấn đề này đều nói đại loại như "ngươi mở ra thì biết" vân vân, có lẽ có thể làm cho người nhận có một cái kinh hỉ.
Nhưng Thập Tam tiểu công tử cũng không phải người bình thường, lại còn nói thêm một ít thứ đáng lẽ không nên nói: "Nguyệt Thần Quế Quan, Hổ Nữ nói nữ hài tử đều sẽ thích."
Mồ hôi...
Lời này của ngươi không phải nói cho nàng biết, nếu không phải Hổ Nữ nói muốn mua, ngươi sẽ không mua sao...
Thất công chúa mỉm cười, mở ra nhìn một hồi, sau đó đưa Nguyệt Thần Quế Quan cho Thập Tam tiểu công tử, nói: "Nếu đây là ngươi tặng cho ta, vậy ngươi giúp ta đội lên đi."
"Ah..." Thập Tam tiểu công tử lên tiếng, sau đó nhìn nhìn Nguyệt Thần Quế Quan một hồi lâu, sau đó rất tùy ý đội lên đầu Thất công chúa, nhìn qua có phần không được chỉnh tề cho lắm.
Thất công chúa cũng biết là sẽ có kết quả như vậy, cho nên nàng cũng đùa nghịch một chút mà thôi, sau đó hỏi tiếp: "Đẹp sao?"
"Ân, khỏa Lam Bảo Thạch này thật lớn, nhìn rất đẹp." Thập Tam tiểu công tử gật đầu nói.
"... , ta đang hỏi ngươi, nhìn ta có đẹp hay không ấy." Thất công chúa có điểm bất đắc dĩ nói.
"Nhìn cũng đẹp, đẹp hơn tỷ tỷ của ta."
"..."
"Diệp Lãng, ngươi vừa mới nói cái gì? !" Diệp Lam Vũ không biết ở đâu nhảy ra, nhìn chằm chằm tiểu công tử.
"Ta vừa mới nói, nhìn nàng đẹp hơn ngươi..."
"Ngươi còn dám nói nữa! !"
"Vì sao không dám, nhìn nàng thực sự đẹp hơn ngươi."
"Làm sao đẹp hơn ta được, ngươi nhìn nàng xem, ngực không có hai "cục thịt bự', dáng người cũng không cao..." Diệp Lam Vũ bắt đầu chê Thất công chúa, nhưng nàng nói mấy cái này thật đúng là không biết nói gì, người ta mới mười tuổi, đang trong tuổi phát dục a.
Thất công chúa tức giận nhìn chằm chằm Diệp Lam Vũ, kháng nghị: "Ngươi cũng không khác ta lắm đâu, ngươi lại lớn hơn chúng ta đến ba tuổi, ngực cũng không lớn hơn là mấy, dáng người cũng không cao hơn bao nhiêu nha."
"Hổ Nữ, các nàng nói ngực là cái này sao?" Thập Tam tiểu công tử chỉ vào bộ ngực của Hổ Nữ hỏi.
"Này... Đúng vậy." Hổ Nữ mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng trả lời.
"Ừ, khi chúng ta tắm chung ta cũng xem qua rồi, ngực của nàng chỉ cỡ bằng cái bánh bao nhỏ..."
"Diệp Lãng, tiểu ngu ngốc nhà ngươi..."
Khi đám người Diệp Lam Vũ và Thập Tam tiểu công tử vân vân đang khắc khẩu không ngừng, những người khác lại đứng một bên cười cười, một tin tức truyền đến, hoàng đế phát ra tiếng kinh hoảng, hấp dẫn toàn trường nhìn lại.
"Cái gì? ! Các ngươi xác định tin tức này là thật sao?" Thanh âm kinh ngạc của hoàng đế truyền khắp quảng trường, ánh mắt mọi người từ trên người mấy tiểu thí hài chuyển dời đến hắn.
"Hoàng Thượng, có chuyện gì xảy ra?" Diệp Thành Thiên rất tò mò hỏi, hắn biết hoàng đế là loại người "lâm nguy bất loạn" "vững như thái sơn", cho dù phát sinh chuyện lớn đến đâu hắn cũng bình bình tĩnh tĩnh, rất ít chuyện có thể làm cho hắn kinh ngạc đến vậy.
"Vừa mới có tin tức, luyện kim bút ký của luyện kim đại sư Ban xuất hiện." Hoàng đế nói, tựa hồ cũng không nghĩ phải giấu diếm.