Chương 7: Ngũ Hành Linh Quyết

“Phải rồi, lão ca tu luyện đến trình độ nào rồi?” Võ Thiện Nhân rất tò mò. Trong lòng thầm phỏng đoán nhất định thực lực của lão già này không hề thấp.

Lâu sau, chỉ nghe lão Kim thở dài bảo: “Khi thực lực ta còn thịnh thì cái Thánh Viện rách nát này không đáng để ta liếc mắt đến.”

Những ngày tiếp theo đó, Võ Thiện Nhân hết ăn lại lăn ra ngủ, không biết có phải do hợp phong thuỷ không mà hắn ngày càng béo trắng, da dẻ mịn màng.

Vị “sư tỷ” Thanh Hằng có xuất hiện qua một lần nhưng không hề nói với hắn câu nào, lườm ngó một hồi, vất lại một tấm thẻ bài rồi bỏ đi ngay.

Quân trưởng lão và Hoàng trưởng lão cũng không truyền gọi Võ Thiện Nhân thêm lần nào nữa, dường như đã quên sự tồn tại của hắn. Điều này khiến Võ Thiện Nhân cảm thấy thật may mắn. Bản thân hắn mới đến thế giới này chưa bao lâu, nếu tiếp xúc quá nhiều với mấy lão già đó thì trước sau gì cũng đầu voi đuôi chuột mà bại lộ thân phận.

Thời gian này, lão Kim lại hoàn toàn biến mất khiến Võ Thiện Nhân đứng ngồi không yên. Không biết trong đầu lão “cô hồn” này đang ủ mưu gì nữa?

Để hoà nhập với thế giới này, Võ Thiện Nhân tranh thủ cơ hội thu thập thêm rất nhiều thông tin. Hắn nghe nói An Ký Tây đại lục có diện tích kinh người, nếu đem so với Địa Cầu hẳn là phải gấp đến mười lần. Chỉ là một đại lục đã rộng lớn vô biên như thế, vậy thì Đông Hoà Tinh này phải khổng lồ đến cỡ nào?

Về dân cư, số lượng lên đến hàng trăm tỉ. Bọn họ tập trung phần lớn thời gian cho việc tu luyện. Vì không có sự phát triển vũ bão của nền công nghiệp hoá nên căn bản vẫn mang phong cách cổ xưa. Võ Thiện Nhân đôi khi có cảm giác bản thân như đang lạc vào một triều đại phong kiến.

Có lần lão Kim đã châm chọc như thế này: “Đám người Địa Cầu các ngươi rất kỳ lạ. Cái hay cái tốt thì không học, toàn tiêm nhiễm những thứ vô bổ. Qua mấy ngàn năm phát triển bây giờ lại muốn trở về thời kỳ “nguyên thuỷ”. Đám thanh thiếu niên trang phục hở hang, hành vi lỗ mãng. Ta thấy thật chướng mắt!”

Võ Thiện Nhân nghe xong cười hắc hắc, trong đầu không rõ đang suy nghĩ chuyện đen tối gì?

Có lẽ phải trải qua thời gian rất lâu nữa, người Địa Cầu mới phát hiện ra sự tồn tại của linh khí.

Tạm gác lại chuyện đó, nói về hệ thống tu luyện, cảnh giới đầu tiên chính là Nhân Vực, chia thành mười lăm cấp. Từ Tướng Cấp thì đơn giản hơn, chỉ có ba mốc là sơ, trung, hậu kỳ. Đừng nhìn vậy mà nhầm tưởng không có nhiều chênh lệch, tỉ dụ như Tướng Cấp sơ kỳ và Tướng Cấp trung kỳ, tuy chỉ cách nhau một bậc nhưng trên thực tế rất khác biệt. Muốn vượt cấp đánh chết đối thủ là chuyện vô cùng khó khăn. Càng lên cao, khoảng cách càng lớn.

Thêm một thông tin khác khiến Võ Thiện Nhân chấn kinh. Thánh Viện này chính là một trong những thế lực đứng đầu Đông Hoà Tinh. Trên An Ký Tây đại lục thì Thánh Viện tuyệt đối là một tồn tại đáng sợ. Tất cả các tông môn, gia tộc… lớn nhỏ trong phạm vi mấy ngàn dặm đều dựa vào Thánh Viện mà sinh tồn.

Về quy mô, Thánh Viện chia thành hai địa phương riêng biệt là ngoại viện và nội viện. Nơi Võ Thiện Nhân đang ở chính thuộc phạm vi ngoại viện.

Đêm khuya, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm vạn vật.

Chẳng bao lâu mặt trăng ló dạng, treo lơ lửng giữa tầng trời, to tròn như chiếc mâm dát bạc.

Ánh trăng dịu dàng, ấm áp dị thường.

Võ Thiện Nhân vốn không thích ngắm trăng, nhưng từ khi đến Đông Hoà Tinh, thỉnh thoảng cũng nằm ngửa mặt nhìn lên, thơ thẩn một mình.

Trong không gian im ắng, bất chợt tiếng lão Kim vang lên: “Nhóc con! Cuộc sống mới này, ta biết rất khó khăn nhưng tin rằng ngươi không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Hi vọng ngươi sẽ kiên cường vững bước trên con đường chinh phục đỉnh cao cường giả.”

Lời lão Kim hiền hòa như một người ông đang dặn dò đứa cháu khiến Võ Thiện Nhân trong lòng vô cùng ấm áp.

“Lão Kim! Ta nên bắt đầu từ đâu đây? Với việc tu luyện ta còn rất mù mờ, cái hiểu cái không. Hơn nữa ta nghe nói muốn tu luyện cần có linh quyết gì đó? Mà ta thì đào đâu ra thứ ấy?”

Nghe ý tứ của Võ Thiện Nhân, lão Kim làm sao lại không hiểu suy nghĩ trong đầu hắn.

“Ha hả… Nhóc con ngươi xem ra tâm tính còn chưa đủ a, vẫn còn quá nôn nóng. Ngươi không nghe qua câu “Dục tốc bất đạt” hay sao?”

Võ Thiện Nhân nóng ruột liền nói: “Ta đã mất quá nhiều thời gian ở Địa Cầu. Nếu không nhanh chân tu luyện, sợ rằng sẽ chết già ở cái xứ này.”

Im lặng hồi lâu, dường như phải suy nghĩ rất nhiều Kim lão mới cất tiếng: “Nếu ngươi đã quyết chí như vậy thì hiện tại ta có một bộ linh quyết khá phù hợp với thể chất của ngươi. Bộ linh quyết này ta sáng tạo trong thời gian nhàn rỗi ở Địa Cầu, tạm gọi là Ngũ Hành Linh Quyết đi.”

Nghe xong, Võ Thiện Nhân nghi ngờ hỏi: “Ngũ Hành Linh Quyết? Không lẽ có liên quan đến Ngũ Hành Giới Chỉ?”

Lão Kim không thừa nhận, chỉ nói rằng: “Ngũ Hành Linh Quyết chứa đựng vô số huyền cơ, biến ảo khôn lường. Ta chỉ là tàn hồn, không phải thực thể nên không cách nào tu luyện thử qua. Thành công hay thất bại còn chưa hay.”

Võ Thiện Nhân cau mày, nói: “Không chơi, ta không muốn làm chuột bạch.”

Lão Kim chỉ cười nhẹ bảo: “Đồng ý tu luyện hay không đó là quyền của ngươi. Ta không ép! Vậy nên ngươi cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.”

Thấy lão nửa kín nửa hở, Võ Thiện Nhân mắng thầm vài câu “lão cáo già”, nhưng cũng đoán biết đồ lão đưa hẳn là thứ tốt, suy nghĩ một lát liền vỗ ngực nói: “Thôi nể mặt ngươi, ta sẽ tu luyện nó. Võ Thiện Nhân ta thiên tư thông tuệ, là rồng trong loài người, há lại có thể thất bại sao?”

Nghe vậy, lão chậm nói: “Nhóc con, vậy thì phải xem xem vận số của ngươi…”

Nói đoạn, liền lập tức truyền thụ Ngũ Hành Linh Quyết vào trong đầu Võ Thiện Nhân.

Hơn hai canh giờ sau, Võ Thiện Nhân đã thuộc lòng nội dung Ngũ Hành Linh Quyết. Hắn là người thông minh nhưng Ngũ Hành Linh Quyết lại vô cùng uyên thâm nên nhất thời không thể nào thấu hiểu hoàn toàn, những chỗ ngu ngơ liền gào réo lão Kim giảng giải.

Lão Kim không hề nôn nóng, Võ Thiện Nhân hỏi điều gì đều cố gắng giải thích cặn kẽ, làm cho hắn hết sức thoả mãn.

Thấy Võ Thiện Nhân đã lĩnh ngộ được câu chữ của Ngũ Hành Linh Quyết, Lão Kim mới ôn tồn khích lệ: “Tốt lắm! Từ hôm nay nhóc con có thể bắt đầu tu luyện được rồi. Tuy nhiên, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra ngươi đang tu luyện bộ linh quyết này.”

Đôi mắt Võ Thiện Nhân loé sáng, có cái hiểu, có cái không, hậm hực bảo: “Lại bí mật! Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.”