Chương 60: Chỉ là may mắn thôi

Đêm xuống.

Bên trong động phủ số một trăm năm mươi chín hiện lên thân ảnh của Võ Thiện Nhân, hai chân xếp bằng, nếu tinh mắt để ý sẽ thấy phạm vi xung quanh linh khí dao động dữ dội.

Trên bàn tay trái của hắn có cầm khoả Tu Luyện Châu. Lúc này, trên bề mặt Tu Luyện Châu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, từng luồng chân linh khí bồng bềnh trôi nổi theo mỗi nhịp thở, thông qua hai lỗ mũi chạy vào bên trong cơ thể.

Có thể nói, nguồn chân linh khí trong Tu Luyện Châu rất cường đại, chỉ một tia mỏng manh nhưng đã tương đương với mười lần linh khí tồn tại bên ngoài. Đặc biệt, đây đều là chân linh khí tinh thuần do cường giả Vương Cấp đưa vào, vậy nên không cần thông qua quá trình chuyển hoá, có thể lập tức hấp thu vào đan điền.

Ở vùng hạ đan điền, bên trong khí hải, mầm mống linh phách vẫn tự do bồng bềnh trôi nổi, chưa có biến hóa gì thêm.

Theo Võ Thiện Nhân dự đoán, nếu luyện hóa hoàn toàn khỏa Tu Luyện Châu này, chắc chắn hắn sẽ thành công đột phá thành công Nhân Vực cấp mười một.

Đối với linh giả, mỗi lần cảnh giới được đề thăng thì không gian đan điền sẽ mở rộng. Đặc biệt, linh giả càng sở hữu nhiều linh mạch thì không gian trong đan điền càng lớn, nguồn chân linh khí càng hùng hậu. Võ Thiện Nhân sở hữu linh mạch hoàn mỹ, vậy thì xét trong đồng cấp bậc, linh lực của hắn vượt trội gấp năm lần so với người thường.

Bốn ngày sau. Tia chân linh khí cuối cùng trong Tu Luyện Châu cũng bị Võ Thiện Nhân hấp thu.

Cảm nhận rõ rệt nguồn sức mạnh đang chảy cuồn cuộn, mãnh liệt trong từng thớ thịt khiến Võ Thiện Nhân vừa kinh hãi, vừa hoan hỉ: “Thành công đột phá Nhân Vực cấp mười một. Hắc hắc…”

Nhìn khỏa Tu Luyện Châu trên tay, thấy bề mặt bên ngoài đã trở nên đen kịt, Võ Thiện Nhân phỏng đoán có lẽ liên quan đến việc chân linh khí bên trong bị rút ra.

Ngẫm lại thì cái giá năm ngàn linh đồng bỏ ra không hề uổng phí chút nào. Chỉ tiếc rằng Tu Luyện Châu có giới hạn về thời gian, cứ cách vài tháng mới được sử dụng một khỏa, cố tình luyện hóa thêm cũng vô dụng.

Võ Thiện Nhân tiếc nuối: “Giá như có thể liên tiếp luyện hoá thì chỉ cần một tháng là ta có thể đột phá vào Tướng Cấp.”

Đúng lúc, giọng nói của lão Kim bất chợt vang lên: “Nhóc con. Mau dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi. Ngươi không biết rằng chân linh khí trong đan điền càng nhiều thì yêu cầu đối với thể chất của linh giả càng lớn sao? Nếu mất cân bằng sẽ gây nên hậu quả rất nghiêm trọng. Một khi lượng chân linh khí vượt ngoài khả năng dung nạp, thân thể ngươi sẽ giống như một quả bóng căng hết cỡ, nếu cố tình bơm thêm liền lập tức nổ tung.”

Tu luyện mà để gặp kết cục như vậy thì chẳng phải là quá ngu ngốc rồi sao? Võ Thiện Nhân liền quẳng vội suy nghĩ trước đó ra khỏi đầu, truyền âm cười hề hề đáp: “Là ta thuận miệng nói vậy thôi. Lão ca không nên cho là thật đó chứ?”

Võ Thiện Nhân đang định tâm sự với lão Kim một lát thì bỗng cảm nhận tầng lớp cấm chế của động phủ dao động. Hắn liền phóng linh thức kiểm tra, phát hiện bên ngoài là Thích Thật Thà huynh đệ.

Không lâu sau, Võ Thiện Nhân từ trong động phủ bước ra, nhìn thấy Thích Thật Thà, cười nói: “Ồ! Người anh em dậy thật sớm nha. Có chuyện gì cần tìm ta sao?”

Thích Thật Thà mang theo bộ dạng hí hửng, quét linh thức qua người Võ Thiện Nhân, ngạc nhiên nói: “Ngươi đã tấn cấp Nhân Vực cấp mười một? Có phải là đã sử dụng qua Tu Luyện Châu?”

Võ Thiện Nhân cười ha hả, đáp: “Ha ha… chỉ là may mắn thôi.”

Bỗng Thích Thật Thà vỗ ngực, bảo: “Vẫn còn hơi kém một chút. Ta cũng vừa mới tấn cấp Nhân Vực cấp mười bốn. Hà hà…”

Nhìn điệu bộ của Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân liền đoán rằng mục đích hắn tìm mình để khoe khoang thành tích, liền lên giọng nói: “Ngươi cứ đợi đó cho ta. Không bao lâu nữa nhất định ta sẽ vượt qua ngươi.”

Trò chuyện thêm vài câu, Thích Thật Thà nói: “Ta nhận được thông tin. Hôm nay sẽ có đoàn chấp sự đến Hưng Yên Phong. Nghe nói là tiến hành ban thưởng linh thuật cho chúng ta đó.”

Nghe đến chuyện ban thưởng, Võ Thiện Nhân sáng mắt bảo: “Sao ngươi không nói sớm. Vậy chúng ta đi nhanh thôi.”

“Không cần vội. Ta có tính toán cả rồi.”

Nói đoạn, Thích Thật Thà lấy từ trong người ra một chiếc quạt ném lên không trung. Hắn cong ngón tay, bắn ra một chùm linh lực. Tức thì chiếc quạt biến hoá, kích thước chợt lớn gấp mấy trượng.

Thích Thật Thà nhảy lên trên, nhìn xuống Võ Thiện Nhân oai phong nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Mau lên đây! Ta đưa ngươi đi.”

Võ Thiện Nhân chợt nhớ đến việc bản thân mình đã là Nhân Vực cấp mười một nhưng vẫn không thể cưỡi linh bảo phi hành, buồn bực bảo: “Con mẹ nó! Làm sao ta lại quên béng chuyện quan trọng này nhỉ? Nhất định phải mau chóng luyện tập thuật đằng vân mới được.”

Đợi Võ Thiện Nhân ổn định thân hình, Thích Thật Thà liền điều khiển cự quạt bay vút đi.

Đích đến của hai người chính là một quảng trường nằm ở lưng chừng ngọn Hưng Yên Phong.

Trên đường, Võ Thiện Nhân bắt gặp không ít tân sinh cũng đang hối hả di chuyển về địa điểm tập kết.

Đến nơi, bọn họ nhìn thấy bên dưới là hai người Đỗ Quang và An Bình đang vung tay chỉ dẫn tân sinh.

Đáp xuống mặt đất, Thích Thật Thà thu lại cự quạt vào túi không gian, rồi khoát vai Võ Thiện Nhân đi vào bên trong quảng trường.

Hai người bọn họ mau chóng tìm kiếm được một vị trí còn trống. Đảo mắt quan sát, Võ Thiện Nhân phát hiện trung tâm quảng trường có xây dựng lên một thạch đài, có tám lối đi thông thẳng xuống đất. Thoạt nhìn cảnh tượng khá giống với kỳ tuyển sinh diễn ra ở ngoại viện.

Độ qua một tuần trà, tất cả hơn hai ngàn tân sinh đã tập trung đầy đủ trong quảng trường.

Chờ đợi thêm khá lâu, đến khi có kẻ nôn nóng nhịn không được, định phun ra mấy câu chửi thề thì bỗng có một gã nam sinh chỉ tay lên trời hô lên: “Các ngươi mau xem. Chấp sự đoàn đã đến rồi.”

Mọi người vội hướng mắt nhìn, thấy trên không có một nhóm nhân số chín người đang bay đến.

Trong số đó, nam có nữ có, già có trẻ có, dáng vẻ mỗi người phi phàm thoát tục, thông qua khí tức hiển nhiên đều đã vượt qua Nhân Vực bước vào hàng Tướng Cấp, phần lớn tu vi ở hậu kỳ, chỉ cách Vương Cấp một quãng ngắn.

Võ Thiện Nhân tinh mắt phát hiện, dẫn đầu đoàn chính là một bóng hình xinh đẹp quyến rũ. Hắn ngạc nhiên lẩm bẩm: “Là Linh tỷ. Nàng ta cũng đến sao?”

Đoàn chấp sự nhanh chóng đáp xuống thạch đài. Tám người chia ra ngồi tại các vị trí đã chỉ định sẵn, riêng Thảo Linh đường chủ an toạ ngay tại trung tâm.

Trong không gian, vô hình có một sự áp bức lan toả đến từ chín người này, khiến cho không ít tân sinh cảm thấy ngột ngạt. Cũng may cảm giác này không kéo dài lâu, chỉ trong vài nhịp thở đã hoàn toàn biến mất.

Sự xuất hiện của bọn họ lập tức hâm nóng bầu không khí. Những âm thanh bàn luận liên tục vang lên.

Bên cạnh Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà cũng đã nhận ra Thảo Linh đường chủ, liền vỗ đùi phấn khích nói: “Người anh em mau xem. Kia chính là Thảo Linh đường chủ từng xuất hiện ở kỳ chiêu sinh ngoại viện số tám của chúng ta.”​