Chương 52: Không biết xấu hổ

Thông tin như tiếng sấm động ngang tai, khiến toàn thể đại điện rúng động.

“Lão quái đó muốn trùng kích vào Đế cảnh sao?”

Đế Cấp chính là cảnh giới chí tôn, là mục tiêu truy cầu của vô số Thần Cấp cường giả. Nhưng muốn thành công đột phá lên thì nào phải chuyện dễ dàng. Đế Cấp và Thần Cấp chênh lệch như trời và đất. Có nhiều người chạm chân đến đỉnh Thần Cấp từ rất sớm, nhưng vạn năm sau vẫn dậm chân tại chỗ, không cách nào tiến thêm một bước.

Đông Hoà Tinh, trải qua chiều dài lịch sử hiện nay cũng chỉ xuất hiện hai Đế cảnh mà thôi. Thế mới nói, cấp bậc này đều là những cường giả thiên tư thông tuệ, trác tuyệt vô song.

Đợi sự rung động dần lắng xuống, viện chủ Lý Phong mới lên tiếng phân phó: “Văn trưởng lão hãy phái thêm người nghe ngóng động tĩnh. Nếu có tin tức phát sinh mới hãy báo ngay cho ta. Cũng nên chú ý đến con bé Hoàng Yến. Tính khí lão quái Quyền Trung Hiếu vui giận thất thường, tốt nhất Thánh Viện không nên tự mua dây buộc mình.”

Dặn dò vài câu xong, viện chủ Lý Phong hỏi thêm: “Trong lứa tân sinh còn ai đáng chú ý nữa không?”

Lập tức, chưởng toà Linh Đan Phong là Huỳnh Mạnh Khôi cất tiếng: “Viện chủ sư huynh còn nhớ người dạo trước đột nhiên xuất hiện trong Thánh tế không?”

Lý Phong cau mày suy nghĩ chốc lát, ồ lên: “Đúng là có việc này. Chút nữa ta đã quên. Trước đó ta có phân phó cho Châu sư đệ để mắt đến hắn.”

Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão liếc nhìn qua Lê Châu, nói: “Ta nhận được tin, trong vòng một năm, hắn đã tu luyện đến Nhân Vực cấp chín. Kỳ chiêu sinh vừa qua phát hiện hắn sở hữu Linh mạch thượng phẩm. Thổ linh mạch, Mộc linh mạch, Hoả linh mạch.”

Nhãn quang lão viện chủ Lý Phong chợt lóe lên vài tia sáng: “Linh mạch thượng phẩm sao? Coi như tư chất cũng thuộc hàng thượng đẳng. Ở Đông Hoà Tinh hiếm có ai sở hữu nhiều linh mạch như vậy. Rất đáng để bồi dưỡng. Lê Châu, đệ đã truy xét rõ ràng thân phận của hắn chưa?”

Lê Châu đại trưởng lão đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe viện chủ hỏi đến thì khẽ hé mắt, đại khái bảo: “Hắn tên là Võ Thiện Nhân, là người của An Ký Đông đại lục, vô tình bị vết rách không gian cuốn vào rồi đẩy tới đây.”

Nghe xong, Huỳnh Mạnh Khôi trợn mắt, bỗng vặn hỏi: “Tại sao chuyện này Châu sư đệ lại không sớm nói ra?”

Lê Châu cả giận, cười nói: “Ta làm gì cũng phải báo cáo cho đồ mặt đỏ nhà ngươi biết sao?”

Năm vị chưởng toà vốn đều là đồ đệ thân truyền của Thánh Tổ. Xét về bối phận, Lê Châu vẫn phải gọi Huỳnh Mạnh Khôi một tiếng sư huynh. Vì vậy, Huỳnh Mạnh Khôi liền không kiêng nể mà lớn tiếng chất vấn: “Hừ! Ngoại viện số tám chiêu sinh ngươi đến đó góp vui sao? Mấy trăm năm nay Linh Bảo Phong không có nổi một đồ đệ nào ra hồn, hẳn là lần này Châu sư đệ muốn độc các chiếm hạt giống tốt đúng không? Ta nghi ngờ việc đệ nhất Hạ Bảng mất tích cũng có bàn tay của ngươi nhúng tay vào.”

Thấy Mạnh Khôi đại trưởng lão được nước lấn tới, Lê Châu liền đốp lại ngay: “Không biết xấu hổ! Đám đệ tử thân truyền của ngươi liệu có đứa nào nổi bật chăng?”

Nói về đệ tử thân truyền, hai người này trong những năm qua thu nhận qua không ít, thế nhưng rốt cuộc thành tựu so sánh với các sư huynh, sư đệ khác vô cùng khó coi.

Địa vị tại Thánh Viện càng cao thì thể diện càng lớn, tu vi là quan trọng nhưng mặt mũi cũng không thể qua loa, dần dà chuyện này là nỗi đau luôn canh cánh trong lòng mỗi người.

Lần này, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão bỗng dưng bị vuột mất đệ nhất Hạ Bảng Linh Bảo nên trong lòng rất không vui. Vì vậy, lão liền to tiếng đáp trả: “Ta thấy ngươi ngứa da phải không? Có giỏi cùng ta đại chiến một trận xem ai hơn ai thua?”

Lê Châu cũng tức giận đáp: “Ta mà thèm sợ ngươi sao?”

Thấy hai người không ai nhịn ai, viện chủ Lý Phong đập mạnh tay lên thành ghế quát: “Các đệ có thôi ngay không? Cả hai đều là đại trưởng lão, địa vị lẫn trọng trách không nhẹ, tại sao chỉ vì những vấn đề nhỏ lại cư xử bốc đồng như thế? Có còn đặt viện chủ sư huynh như ta vào mắt không hả?”

Lý Phong ngồi tại cương vị viện chủ nhiều năm, bình thường đối đãi với mọi người đều rất ôn hòa, nay bỗng dưng nổi giận đùng đùng khiến Lê Châu và Huỳnh Mạnh Khôi đành im lặng ngồi xuống.

Dứt lời, lão viện chủ Lý Phong đứng dậy, nhoáng một cái thân hình đã biến mất vô ảnh vô tung. Thanh âm vẫn còn quanh quẩn trong đại điện: “Sắp tới là kỳ tuyển chọn Tân Vương. Mọi người hãy lo liệu sắp xếp cho tốt đi!”

Ở một diễn biến khác. Lúc này, Võ Thiện Nhân đang theo chân Đỗ Quang và An Bình thẳng tiến Hưng Yên Phong.

Hưng Yên Phong là một trong số những ngọn núi trực thuộc phạm vi nội viện, diện tích vô cùng rộng lớn. Đỉnh núi được san bằng phẳng, xây dựng nhiều động phủ dành cho môn sinh.

Đến nơi, trong khi mọi người còn đang hiếu kỳ, ánh mắt chăm chú nhìn khắp mọi nơi, Đỗ Quang hắng giọng nói: “Hưng Yên Phong có ba ngàn động phủ. Trong đó động phủ cao cấp số lượng một trăm, trung cấp là năm trăm và còn lại là hạ cấp. Môn sinh không được phép tùy tiện lựa chọn, Thánh Viện quy định phân bố như sau. Động phủ cao cấp chỉ khi đạt cảnh giới Vương Cấp mới có tư cách đi vào. Động phủ trung cấp dành cho Tướng Cấp sơ kỳ trở lên. Nhân Vực bắt buộc chỉ được phép lựa chọn động phủ hạ cấp.”

Ngừng một lát, Đỗ Quang bỗng cảnh cáo: “Các ngươi cũng đừng tuỳ ý đi đứng lung tung. Mỗi động phủ đều có thiết lập cấm chế, chủ nhân của động phủ mới có thể thông qua. Nếu không đáp ứng các điều kiện hoặc là người lạ tuỳ tiện xông vào thì lập tức sẽ bị đánh bật trở ra.”

An Bình đứng bên cạnh liền tiếp lời: “Mỗi động phủ đều đã được các trưởng lão bày bố linh trận, cấp độ càng cao thì mật độ linh khí càng dày. Tu luyện trong đó sẽ cực kỳ hiệu quả. Cường giả vi tôn. Thực lực càng cao càng có nhiều đãi ngộ tốt.”

Quan sát biểu hiện của tân sinh, Đỗ Quang nói thêm: “Những ai có linh mạch thượng phẩm cùng tốp ba Hạ Bảng Linh Bảo, đặc cách lựa chọn động phủ trung cấp, không cần xét đến tu vi.”

Nghe lời giới thiệu trên, những tân sinh đạt đủ điều kiện biểu hiện vui mừng, hai mắt sáng loá, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng lựa chọn động phủ cho mình.

Không ngờ trong nội viện còn có sự phân biệt rõ ràng như vậy. Xem ra Thánh Viện muốn dùng nó nhằm tạo động lực cho môn sinh cố gắng tu luyện. Võ Thiện Nhân không phản đối cách làm này, ở đâu cũng vậy, cần có thực lực mới được người ta xem trọng.

Trong kỳ tuyển sinh, Võ Thiện Nhân hiển lộ ra là linh mạch thượng phẩm. Vì vậy dù là Nhân Vực cấp mười nhưng hiển nhiên hắn cũng được ưu tiên ở động phủ trung cấp.

Có điều Võ Thiện Nhân không lấy đó làm vui mừng, trong lòng không ngừng cảm thán: “Linh mạch hoàn mỹ như ta cũng chỉ được ở động phủ trung cấp thôi sao? Thật là quá bất công! Ta không phục!”​