Chương 36: Dám khoe tiền trước mặt ta sao?

Võ Thiện Nhân vốn là một gã lưu manh chính hiệu. Trong Kỳ Duyên Viện này chẳng khác nào như các gặp nước, tha hồ vẫy vùng.

Một lát, khi lượng khách đã lấp đầy các khoảng trống, tại khu vực khán đài trung tâm Kỳ Duyên Viện, bỗng nổi lên tiếng kèn trống, Xuân Nương lả lướt bước lên, đưa hai tay vẫy chào quan khách.

“Các vị công tử, đại gia… Xuân Nương xin có lời chào! Đêm nay vô cùng đặc biệt. Kỳ Duyên Viện có sự xuất hiện của đệ nhất hoa khôi mới đến Thăng Long thành. Chính là Hồ cô nương đại danh đỉnh đỉnh.”

Đám đông phía dưới nghe nói có hoa khôi mới liền sôi sục hẳn lên, dừng mọi hoạt động dỏng tai lắng nghe.

Có kẻ hiếu kỳ hỏi: “Hồ cô nương? Danh tiếng thế nào mà ta chưa từng nghe qua?”

“Hồ cô nương vốn mới từ phương xa đến nên hiển nhiên chư vị đại gia chưa ai từng nghe đến. Nàng một thân xử nữ, băng thanh ngọc khiết. Chẳng biết đêm nay có vị khách quan nào may mắn lọt vào mắt xanh của nàng hay không? Khách khách…”

Xuân Nương cười khúc khích, động tác vô cùng chuyên nghiệp phô ra những đường cong đẫy đà trên thân thể.

“Hồ cô nương đang ở đâu? Mau cho chúng ta diện kiến.” Một vài khách nhân nghe lời giới thiệu không nhịn được hô lớn vài câu.

“Các vị đại gia đừng nóng! Xin chờ đợi trong giây lát, Hồ cô nương sẽ xuất hiện ngay.”

Nhìn thấy hiệu ứng bên dưới khán đài, Xuân Nương trong lòng vui vẻ. Kinh doanh muốn thu lợi nhuận đều dựa vào hầu bao của đám nam nhân này nên mụ luôn biết cách kích động bọn họ.

Không để mọi người đợi lâu.

Một lớp rèm buông thả phủ xuống khán đài, thấy thấp thoáng bóng dáng một mỹ nhân. Rồi bỗng từ bên trong, một tiếng đàn thánh thót truyền ra, sau đó một giọng ca du dương cất lên.

“Nghe tiếng tơ cung đàn sao vấn vương

Mười năm thoáng qua một chữ tình.”

Thanh âm như mật ngọt rót vào tai khiến ai nấy như đắm như say, chìm vào mộng cảnh. Lời ca như tiếng lòng của một người con gái chờ đợi nhung nhớ người yêu, sao mà ai oán, sao mà bi thương.

Đến khi lời ca đã kết thúc, mọi người vẫn mơ màng chưa dứt ra khỏi giấc mộng tình.

Đúng lúc này, tấm rèm hé mở, xuất hiện một vị cô nương tuổi độ mười tám, dung mạo tuyệt trần, đẹp như trăng rằm. Làn da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như cánh đào.

Nàng khoác trên mình bộ y phục màu trắng, ngỡ như tiên tử hạ phàm, tuyệt thế vô song.

Quả là một người con gái hoàn mỹ, quốc sắc thiên hương.

Thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người, chạm đến đâu khiến người nào người nấy tâm thần điên đảo, lạc hết hồn phách.

Đến ngay cả Võ Thiện Nhân cũng phải sửng sốt. Chẳng ngờ nơi lầu xanh như thế này lại có thể xuất hiện một người con gái mỹ miều, thoát tục nhường ấy. So với vẻ đẹp thiên kiều bá mị của Thảo Linh đường chủ dường như còn hơn một bậc.

Nhiều khách khứa dưới đại sảnh vừa thấy nàng đảo mắt qua, hai con ngươi sáng rực lên, nước miếng chảy ròng ròng.

Bỗng một kẻ tại lầu hai bạo gan đứng lên, đưa ly rượu hướng về khán đài nói: “Tại hạ Trần Hào. Xin kính Hồ cô nương một ly.”

Có người đi đầu hiển nhiên sẽ có kẻ tiếp theo. Toàn bộ năm lầu Kỳ Duyên Viện như nổ tung. Ai nấy đều đứng lên lớn tiếng chúc tụng như sợ bị kẻ khác giành mất phần hơn.

“Tại hạ Ngô Minh. Xin kính Hồ cô nương một ly.”

“Tại hạ Hưng Chính. Cũng xin kính Hồ cô nương một ly.”

“Tại hạ Đỗ Đậu. Xin kính Hồ cô nương một ly.”

“Tại hạ Thích Thật Thà. Muốn mời Hồ cô nương ngồi uống cùng một chum rượu nhạt.” Cuộc vui như vậy, Thích Thật Thà cũng hăng hái tham gia.

Chỉ có duy nhất Võ Thiện Nhân vẫn ngồi im ắng lạ thường. Trong đầu hắn, vừa rồi là giọng lão Kim vang lên cảnh báo: “Nhóc con, vị cô nương kia tu vi Vương Cấp sơ kỳ, không phải hạng tầm thường đâu. Coi chừng có biến.”

Vương Cấp sơ kỳ, cảnh giới này trên Đông Hoà Tinh đã được liệt vào hàng cường giả. Không hiểu mục đích của nàng ta trong buổi tối hôm nay là gì? Nhất định có điều mờ ám.

Gã thanh niên áo vàng ngồi chung lầu năm, ngắm nhìn dung mạo phi phàm của Hồ cô nương, hai mắt sáng rực, đẩy hai cô gái đang nhõng nhẽo bên cạnh ra, lớn tiếng nói: “Tại hạ là Ngô Mạnh Cường. Xin ra mắt Hồ tiên tử. Lần đầu gặp gỡ, nguyện ý tặng nàng một ngàn linh thạch tỏ chút lòng thành. Mời Hồ tiên tử uống với ta một chum rượu nhạt.”

Hắn ngôn từ lưu loát, giọng nói ẩn chứa linh lực hùng hậu khiến ai nấy thất sắc nhìn lên.

“Một ngàn linh thạch sao? Kẻ này ra tay cũng thật quá hào phóng rồi.”

Có vài kẻ tinh mắt nhận ra thân phận đối phương, vội ghé tai đồng bạn nói nhỏ: “Hắn chính là đại thiếu gia của Ngô Bạo thành chủ đấy. Kẻ này vô cùng háo sắc, tính khí thất thường. Tốt nhất đừng nên dây vào.”

Một số người vốn định hơn thua với Ngô Mạnh Cường, song nghe đến danh tính của hắn thì vội kìm nén lại, không dám mở miệng nữa.

Nhưng ở đây, vẫn có một người không sợ hắn. Chính là Thích Thật Thà: “Con bà nó! Dám mang tiền ra khoe trước mặt ta sao?”

“Ta xin nguyện ý tặng Hồ cô nương hai ngàn linh thạch làm quà gặp mặt.” Thích Thật Thà nói, hung hăng nhìn về phía Ngô Mạnh Cường cảnh cáo.

“Ồ! Là Thích đại thiếu gia.”

"Thích đại thiếu gia không phải đã đi vào Thánh Viện sao?”

"Có lẽ đại thiếu gia mới trở về thăm nhà.”

"Hắc hắc... Nếu vậy thì hôm nay có trò vui để xem rồi.”

Không ít người liền ồ lên, nhận ra Thích Thật Thà. Xem ra ở Thăng Long Thành, hắn cũng là người có tiếng tăm.

Tuy chưa từng giao hảo nhưng Ngô Mạnh Cường cũng đã nghe danh Thích Thật Thà, đại nhi tử của tộc trưởng Thích Gia, Thích Ngân Lượng. Chỉ là, ở đây có rất nhiều người, hắn không thể để mất mặt được.

Ngô Mạnh Cường liền ứng tiếng: “Ta xin tặng Hồ cô nương ba ngàn linh thạch.”

Thích Thật Thà không dễ xơi, lập tức đáp trả: “Ta xin tặng Hồ cô nương sáu ngàn linh thạch.”

“Ta xin tặng Hồ cô nương một vạn linh thạch.” Ngô Mạnh Cường cắn răng nói. Con số một vạn linh thạch đối với hắn không hề nhỏ.

Thích Thật Thà càng đấu càng hăng: “Ta xin tặng Hồ cô nương hai vạn linh thạch.”

Mỗi lần Thích Thật Thà lên tiếng đều cố ý tăng gấp đôi, cố tình chọc tức Ngô Mạnh Cường.

Nghe thấy Thích Thật Thà hét đến hai vạn linh thạch, sắc mặt Ngô Mạnh Cường khó coi, trên mắt loé lên một tia hàn mang lạnh lẽo. Hắn biết dù mình có tiếp tục tăng lên thì cũng không địch lại đối phương.

“Thích Thật Thà? Ngươi muốn đối đầu với ta sao?” Ngô Mạnh Cường rít lên.

Phía bên kia, Thích Thật Thà bộ dạng đắc ý, không thèm quan tâm đến vẻ mặt hằm hằm của Ngô Mạnh Cường, thản nhiên nói: “Ta muốn đối đầu đó thì sao? Ta thích. Ngươi làm gì được ta?”

Nói về tiền tài, Thích Thật Thà không sợ bất kỳ một đối thủ nào. Hắn là đại thiếu gia của Bảo Tài Thương Hội, con số hai vạn giống như một cọng lông trâu mà thôi, không hơn không kém.

Nếu là người khác, Ngô Bảo Cường còn có thể lấy uy danh của cha mình ra chấn nhiếp, nhưng với Thích Thật Thà thì không được. Bảo Tài Thương Hội thế lực vô cùng lớn, không dễ dây vào. Ngay cả cha hắn, là thành chủ Thăng Long Thành nhưng khi đứng trước mặt Thích Ngân Lượng cũng kiêng nể vài phần.

Ngô Mạnh Cường trong lòng phát hoả, hận không thể giết chết Thích Thật Thà ngay lập tức.​