Chương 31: Lê Châu thu đồ

Nghe Quân, Hoàng bẩm báo, Lê Châu đại trưởng lão khẽ gật đầu, rồi sau đó không quan tâm đến hai người, trực tiếp lăng không bay đi. Với thân phận chưởng toạ Linh Bảo Phong, hiển nhiên những chuyện nhỏ nhặt này không đáng để hắn bận tâm đến.

Đợi đến lúc Lê Châu đại trưởng lão biến mất, Quân trưởng lão mới thở hắt một hơi. Lão hướng về Thảo Linh đường chủ, nói: “Thảo Linh đường chủ. Lần này Lê Châu đại nhân tham dự kỳ tuyển sinh, không rõ nguyên nhân bên trong thế nào?”

Thảo Linh đường chủ khẽ đong đưa sóng mắt hút hồn, đôi môi đỏ như trái mận chín mọng, hấp dẫn mê người. Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, thanh âm trong trẻo tựa tiếng chuông bạc: “Chuyện này các ngươi không cần quản. Chỉ cần lo tốt phận sự của mình là được.”

Hai người Quân, Hoàng trưởng lão vội vàng vâng dạ. Tuy đều là trưởng lão nhưng phía sau bọn họ còn có hai chữ “ngoại viện”, địa vị không thể sánh với đường chủ nội viện, so ra thì chỉ ngang hàng với chấp pháp mà thôi. Những chuyện thế này tốt nhất không nên bàn tán nhiều vẫn hơn. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Nào ai muốn rước nợ vào thân?

Thấy biểu hiện của hai người bọn họ, Thảo Linh đường chủ hài lòng, khẽ cười bảo: “Lần này ngoại viện số tám tìm kiếm cho Thánh Viện không ít nhân tài, nhất định ta sẽ bẩm báo để Viện chủ ban thưởng xuống. Còn một chuyện này, về tân sinh tên Võ Thiện Nhân, ta muốn các ngươi lập tức thu thập đầy đủ thông tin về hắn trong thời gian vừa qua.”

Có được lời nói này của Thảo Linh đường chủ, hai người Quân, Hoàng mừng rỡ, vội vàng lĩnh mệnh đi ngay.

Rời khỏi khu vực tuyển sinh, trở về phòng, Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Hắn mới đột phá Nhân Vực cấp bảy, vì vậy cần tranh thủ thời gian củng cố tu vi cảnh giới.

Đến rạng sáng hôm sau, Võ Thiện Nhân mở mắt, hai mũi thở mạnh ra hai luồng xú khí.

Qua một đêm, tu vi cơ bản đã ổn định. Võ Thiện Nhân tâm thần vừa động lập tức tiến vào kiểm tra đan điền. Ngay trong khí hải, vật thể nhỏ xíu kia vẫn trôi nổi giữa biển chân linh khí. Quan sát một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, hắn chẳng buồn để ý nữa.

Cái bụng cả ngày hôm qua trống rỗng, Võ Thiện Nhân cảm thấy hơi đói. Đang định đứng dậy tìm kiếm đồ ăn thì bỗng nhiên hai mắt hoa lên, rồi thình lình xuất hiện trước mắt là một cục thịt to tròn, béo ục ịch.

“Hôm nay nhà bếp chơi sang, chuẩn bị cho ta nguyên một con heo quay sao?”

Ngay sau câu nói của Võ Thiện Nhân, bỗng một tiếng quát vang lên: “Hỗn láo!”

Nghe tiếng quát, Võ Thiện Nhân giật nảy mình, vội dụi mắt nhìn kỹ, hoá ra nào có phải heo quay gì, rõ ràng là một cái bụng người.

Ngẩng đầu nhìn lên, tí nữa thì hắn lăn đùng ra ngất. Người vừa xuất hiện trong phòng không ngờ lại chính là Lê Châu đại trưởng lão.

Nghĩ đến câu nói bất kính vừa rồi, Võ Thiện Nhân hoảng quá, vội quỳ xuống ôm lấy vạt áo của Lê Châu đại trưởng lão, gào lên: “Đêm qua vãn bối nghe chim khách hót sau nhà, biết ngay hôm nay sẽ có khách quý đến. Hoá ra là Châu tiền bối đại giá quang lâm. Vãn bối thấy ngài sắc diện hồng hào, phong độ tráng kiện, nhất định là sống lâu trăm tuổi, phúc lộc tề thiên.”

Thấy hành động của hắn, Lê Châu đại trưởng lão sắc mặt khó coi, bất đắc dĩ bảo: “Năm nay ta đã hơn ngàn tuổi. Ngươi nói vậy, ý là rủa ta chết sớm phỏng?”

Võ Thiện Nhân cuống cuồng chữa lại: “Ý của vãn bối là lão nhân gia người phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn. À không, phải là thọ ngang trời đất.”

Lê Châu đại trưởng lão trước khi đến đây đã âm thầm cho người điều tra về Võ Thiện Nhân, cũng phần nào hiểu được tính cách của hắn.

Đối với sự tình trên thạch đài, Lê Châu tuy không nhìn ra manh mối nhưng trong lòng dĩ nhiên có nghi ngờ. Chỉ là, bản thân hắn cũng không tin chuyện Võ Thiện Nhân sở hữu Linh mạch hoàn mỹ. Hơn nữa, Thánh Viện tồn tại bao năm, môn sinh vô số. Mỗi người lại luôn có những bí mật khác nhau. Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự tồn vong của Thánh Viện thì đều được cho tự do phát triển.

Lúc này, thấy Võ Thiện Nhân miệng lưỡi giảo hoạt, Lê Châu đại trưởng lão không lấy đó làm giận, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm khắc bảo: “Được rồi! Không cần khua môi múa mép trước mặt ta nữa.”

Nói đoạn, Lê Châu đại trưởng lão ngồi phịch xuống ghế, những ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn.

Nhìn Võ Thiện Nhân vẫn quỳ rụp trên đất, sắc mặt Lê Châu đại trưởng lão khẽ loé lên một tia giảo hoạt.

“Võ Thiện Nhân ngươi thật là to gan. Còn không mau cúi đầu nhận tội?”

Đứng trước một tồn tại tuyệt đối khủng bố, Võ Thiện Nhân có mười lá gan cũng không dám đùa bỡn, hoảng hốt nói: “Tiền bối minh giám! Vãn bối là người ngay thẳng thật thà, trước nay vẫn luôn hành thiện tích đức, chưa từng làm điều gì sai trái. Chắc là có hiểu lầm gì ở đây chăng?”

Lê Châu đại trưởng lão liền đập bàn cái chát, nghiêm giọng quát: “Hừm! Còn muốn quanh co chối tội sao?”

Bỗng nhiên, Võ Thiện Nhân cảm nhận một luồng uy áp bá đạo nhắm thẳng vào mình. Toàn thân hắn cơ hồ đông cứng. Hơi thở khó khăn. Mồ hôi túa ra như suối. Hắn vội vã gào khóc thảm thiết.

“Tiền bối tha mạng. Chỉ là vãn bối bị người khác xúi bẩy nên mới đi rình trộm nữ sinh tắm. Còn mấy món đồ này hôm qua vô tình… “nhặt” được trong kỳ tuyển sinh, không phải cố ý lấy trộm đâu. Nay xin được nộp trả lại cho người đánh mất. Tất cả đều do vãn bối trẻ người non dạ, tuổi trẻ chưa trải sự đời. Nhất định sẽ không có lần sau. Hu hu…”

Vừa nói, Võ Thiện Nhân vừa lấy trong người ra mấy miếng ngọc bội, mấy chiếc túi gấm, bên trong xem bộ chứa không ít linh thạch.

Võ Thiện Nhân có tật giật mình, trong đầu hậm hực bảo: “Mẹ kiếp! Ai bảo đám người kia ban đầu dám khi dễ ta chứ? Ta ra tay lấy có chút đồ mọn, vậy mà bọn chúng cũng dám vác mặt tố cáo lên Thánh Viện. Đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

Lê Châu đại trưởng lão vốn có thâm ý khác, không ngờ lại nghe được mấy sự tình này, cơ mặt giật liền mấy cái. Hắn dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút liền nói: “Hành vi bại hoại này vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải xử lý theo môn quy. Có điều, ta thấy ngươi tư chất không tệ, muốn thu nhận ngươi làm đệ tử thân truyền. Dĩ nhiên, chuyện tình trên ta sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”

“Đệ tử thân truyền?” Võ Thiện Nhân kinh ngạc, không biết liệu có phải bản thân nghe nhầm hay chăng?

“Thế nào? Ngươi không đồng ý sao?” Lê Châu quắc mắt hỏi.

Lời nói tuy đơn giản nhưng mang đến cho Võ Thiện Nhân áp bức cực lớn.

Đến nước này, Võ Thiện Nhân biết không thể từ chối, đành thành khẩn đáp: “Việc này nằm ngủ vãn bối cũng hằng mơ đến. Vãn bối Võ Thiện Nhân xin nguyện bái Châu tiền bối làm thầy.”

Thấy vậy, thần sắc Lê Châu đại trưởng lão giãn ra, cười ha hả nói: “Tốt lắm! Cứ quyết định vậy đi. Sau khi vào nội viện ta sẽ có an bài. Còn đây là quà gặp mặt của ta, trong này có ba viên Tấn Linh Đan, vô cùng hiệu quả với cảnh giới Nhân Vực. Ngươi hãy tranh thủ tu luyện cho tốt.”

Lê Châu đại trưởng lão lấy trong người ra một lọ ngọc màu xanh, đặt trên mặt bàn. Sau đó, hắn vươn vai đứng dậy, lắc người một cái đã hoá thành tàn ảnh biến mất. Chuyện Võ Thiện Nhân cả gan lén nhìn nữ sinh tắm và "hành nghề đạo chích” trong kỳ tuyển sinh cũng không nhắc tới nửa câu.

“Chuyện này không được để cho người thứ ba biết. Nhớ kỹ lấy!” Võ Thiện Nhân bên tai còn nghe được câu nói sau cùng truyền đến.

Đợi một lúc, đến khi chắc chắn đối phương đã rời khỏi, Võ Thiện Nhân mới lò dò đứng dậy. Nghĩ lại sự tình vừa rồi, hắn cảm giác có điều gì đó không đúng. Hình như Lê Châu đại trưởng lão không phải đến đây để vấn tội mà mục đích chính là muốn thu hắn làm đồ đệ.

“Con bà nó! Ta bị lừa rồi.”

Ngẩn ngơ nửa buổi, Võ Thiện Nhân lại vênh mặt tự đắc: “Ngay cả chưởng toà Linh Bảo Phong cũng muốn thu ta làm để tử. Ài… Ta thực sự xuất sắc đến vậy sao?”​