Chương 20: Linh Giới, Hồn Giới, Yêu Giới

Trò chuyện thêm một lát, Võ Thiện Nhân mới nhớ đến một việc, liền nói: “Đúng rồi, trước khi người kia biến mất còn nhắc đến cửu điện Vô Gián Địa Ngục. Không rõ nơi đó nằm ở đâu?”

Qua một đoạn thời gian, thanh âm của lão Kim ngập ngừng cất lên: “Chuyện này ta cũng không quá rõ ràng. Có lần, ta xem qua một cuốn điển tịch nguồn gốc từ thời thượng cổ, trong đó viết rằng thế giới này vốn tồn tại ba vị diện khác nhau, là Linh Giới, Hồn Giới và Yêu Giới. Linh Giới chính là Ngũ Đại Thiên Hà nơi chúng ta sinh sống. Yêu Giới thông tin rất mơ hồ, gần như bằng không.”

“Về Hồn Giới, nghe nói ở đó không có các hành tinh như Linh Giới mà là mười tám tầng địa ngục với hằng hà vô số thành các và tiểu ngục lớn nhỏ. Đứng đầu Hồn Giới là Thập Điện, do mười vị Diêm Đế thống lĩnh. Diêm Đế là một tồn tại vô cùng cường đại, pháp thuật thông thiên, sánh ngang hàng với Thiên Đế.”

Mang chút cảm khái, lão Kim nói thêm: “Con người sau khi chết linh hồn sẽ tan biến trong thiên địa, nghe đồn một phần sẽ bị tiếp dẫn đến Hồn Giới trở thành hồn khí. Hồn khí tương tự như linh khí, là nguồn tài nguyên mà dân cư tại Hồn Giới hấp thu tu luyện.”

Nghe đến đây, Võ Thiện Nhân rùng mình. Bản thân hắn nhát gan như thỏ, sợ nhất là ma quỷ. Trong đầu chợt nhớ đến một truyền thuyết dân gian hồi còn ở Địa Cầu nghe lỏm được.

Tương truyền con người đều trải qua bốn giai đoạn là sinh, lão, bệnh, tử. Đến khi hết thọ nguyên, sẽ có quỷ sai của âm gian, cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn hồn phách xuống Quỷ Môn quan.

Sau đó lại được Tứ đại sứ giả của âm gian là Đầu Trâu Mặt Ngựa, dẫn vong linh đến âm tào địa phủ. Kế đó được chư vị Đại Phán quan của Thập Điện Diêm La dưới âm gian tiếp nhận.

Cuối cùng mới quyết định vong linh là có thể đi vào cõi nào để tiếp tục luân hồi, hoặc là lên trời hưởng phúc lành, hoặc là tiếp tục đầu thai làm người hoặc loại động vật nào đó, hoặc là bị đánh vào mười tám tầng địa ngục như trong truyền thuyết để chịu khổ hình.

Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu. Đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà. Bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài. Bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.

Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá. Gọi là Tam Sinh thạch. Ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi âm tào địa phủ.

Nếu là ngày xưa, có đánh chết Võ Thiện Nhân cũng không tin truyền thuyết này.

“Mười tám tầng Địa Ngục.”

“Thập Điện Diêm Đế.”

“Thập Điện Diêm La.”

Đối chiếu với lời lão Kim và tình tiết trong truyền thuyết dân gian có nhiều điểm tương đồng. Không thể nào có chuyện ngẫu nhiên như vậy. Xem ra Địa Cầu không đơn giản như hắn vẫn nghĩ, nhất định bên trong có ẩn chứa bí mật nào đó.

Chợt nghe lão Kim truyền âm bên tai: “Ta cũng chưa từng đến Hồn Giới nên thực hư ra sao không rõ. Cửu điện Vô Gián Địa Ngục hình như do vị Bình Đẳng Diêm Đế cai quản.”

“Bình Đẳng Diêm Đế?”

Cố kìm nén các nỗi nghi hoặc, Võ Thiện Nhân tò mò hỏi: “Ngoài ba vị diện Linh Giới, Yêu Giới và Hồn Giới, liệu còn có sự tồn tại nào khác nữa hay không?”

Lão Kim trầm ngâm giây lát, than thở: “Nghe nói rất lâu trước đây, một khi tu luyện đến cảnh giới Đại Đế liền có thể phi thăng đến một nơi, gọi là Tiên Giới, nhưng tiếc là nó đã biến mất không rõ nguyên nhân. Có lẽ chỉ các vị Thiên Đế mới biết được sự thật.”

Ngẫm nghĩ thêm một lúc, lão Kim nghiêm giọng bảo: “Mà thôi, theo ta thấy tạm thời ngươi không nên quá bận tâm đến những chuyện này. Còn Vô Gián Địa Ngục càng không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Cũng chỉ có Ngũ Đại Thiên Đế hoạ may mới biết được phương thức truyền tống giữa hai vị diện. Nhóc con ngươi lo mà cố gắng tu luyện cho tốt đi.”

Võ Thiện Nhân gật đầu đồng ý. Quả đúng là với cảnh giới Nhân Vực cấp năm mèo cào của bản thân thì không nên quá tò mò. Biết nhiều, chưa chắc đã tốt. Có điều, những thông tin vừa mới tiếp nhận khiến hắn quá kinh hãi, trong đầu quay cuồng bao nghi vấn.

“Cửu điện Vô Gián Địa Ngục? Ở đó có gì đặc biệt, tại sao thân ảnh thần bí lại muốn ta đến đó?”

“Theo lời lão Kim thì thân ảnh thần bí vốn chỉ là một tia thần hồn, vậy bản thể đang ở đâu?”

“Còn người đầu tiên gặp được thân ảnh thần bí, liệu có phải là chủ nhân kho tàng bảo đồ mà lão Kim truy tầm hay không?”

“Linh hồn của người đã chết sau khi tiếp dẫn đến Hồn Giới có thực sự tan biến? Liệu trên thế gian này… luân hồi có hay không?”

Ngẩn ngơ nửa buổi, Võ Thiện Nhân mới thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Hắn hít thở một hơi thật sâu, cầm Ngũ Hành Giới Chỉ lên ngắm nghía.

“Nhân Vực cấp năm, ta muốn xem thử linh bảo không gian có gì đặc biệt?”

Theo sự chỉ dẫn của lão Kim, tinh thần vừa động, theo một phương thức đặc thù, Võ Thiện Nhân lập tức câu thông được với Ngũ Hành Giới Chỉ.

Không gian Ngũ Hành Giới Chỉ rất kỳ lạ, giống như một căn phòng vô cùng rộng lớn. Từ nay, chỉ cần một ý niệm, Võ Thiện Nhân liền có thể dễ dàng bỏ đồ vào hay lấy đồ bên trong ra ngoài.

Đối với công dụng linh bảo không gian, Võ Thiện Nhân hết sức vui mừng, dường như quên hết mọi chuyện rắc rối trước đó, cười muốn rách cả miệng.

“Ha ha… Nghe nói linh bảo không gian bình thưởng chỉ to bằng một cái rương chứa đồ. Của ta còn lớn gấp mấy toà đình viện này, không hổ danh là thượng cổ linh bảo.”

Sau đó, hắn liền nhanh tay lấy hết mọi thứ trong người ra bỏ vào bên trong. Nhưng tiếc là ngoài tấm thẻ bài chứng minh thân phận, hạ quyển linh bảo và chiếc hộp chứa ba ngàn linh thạch thì không còn gì khác.

Võ Thiện Nhân đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng, sau một hồi đi qua đi lại, toàn bộ đồ đạc bên trong bao gồm bàn, ghế, giường, mùng mền chiếu gối… đều bị thu dọn sạch sẽ vào Ngũ Hành Giới Chỉ.

Đến khi xung quanh trống trơn, hắn còn muốn lao ra bên ngoài vơ vét tất cả mọi thứ bỏ vào Ngũ Hành Giới Chỉ. Cũng may có lão Kim kịp thời giáo huấn cho một trận, cuối cùng đành không cam tâm tình nguyện trả mọi thứ về nguyên chỗ cũ.

Cơ mà, sự phấn khích này của Võ Thiện Nhân kéo dài đến tận mấy ngày mới kết thúc.

Sau khi tiến cấp thành công, Võ Thiện Nhân liền chuyên tâm củng cố tu vi. Ngoài ra, hắn còn chăm chỉ tập luyện công pháp Long Hổ Thần Quyền, và dành chút thời gian nghiên cứu Cửu Chân Tinh Thần. Chỉ là, yêu cầu của Cửu Chân Tinh Thần quá hà khắc, hiện tại Võ Thiện Nhân vẫn không cách nào đạt chuẩn.

Còn Long Hổ Thần Quyền đích thực siêu việt ngoài sức tưởng tượng. Đến ngay cả lão Kim cũng phải cảm thán, bội phục. Các động tác của bài quyền vừa mô phỏng hình tượng mềm mại, linh hoạt của Thanh Long, vừa dung hợp sự cương mãnh tuyệt luân của Bạch Hổ, hai thứ bổ trợ cho nhau, công thủ vẹn toàn.

Lão Kim nhận định, kẻ sáng tạo ra bộ quyền pháp này hẳn phải là một tuyệt thế kỳ tài. Nếu như Võ Thiện Nhân tu luyện đến đỉnh cao, đứng giữa trăm vạn hùng binh vẫn có thể thỏa mái ra vào, muôn người không ai địch nổi.

Tuy nhiên, Võ Thiện Nhân căn cơ còn non yếu, thế nên sau hai tháng miệt mài khổ luyện mới chỉ sơ bộ nắm được lớp vỏ bên ngoài, chưa thể chạm đến cái hồn của Long Hổ Thần Quyền.

Lão Kim đã sống biết bao nhiêu vạn năm, kinh nghiệm đương nhiên vô cùng phong phú, mới liếc mắt một cái liền nhìn ra cốt lõi của vấn đề.

Theo lý giải, Long Hổ Thân Quyền vốn là một bộ linh thuật thi triển theo lối quyền pháp, nên cần xâm nhập vào thực tiễn để kiểm nghiệm, cụ thể hóa bằng những trận chiến. Nói tóm lại, học cần đi đôi với hành, đó chính là nguyên lý tối thượng.

Chỉ là, Võ Thiện Nhân miệng to gan nhỏ, nghe đến việc đánh đấm thì liền rụt cổ thè lưỡi, lắc đầu quầy quậy.

Qua thêm một đoạn thời gian, việc tu tập Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần không có tiến triển, Võ Thiện Nhân chán nản đành tạm bỏ qua một bên.

Đắn đo cân nhắc, cuối cùng Võ Thiện Nhân quyết định tiếp tục nghiên cứu hạ quyển linh bảo, một vạn loại nguyên liệu.​