Chương 2: Lão Kim thần bí

Quay trở lại thực tại, khi tỉnh lại, Võ Thiện Nhân sau một hồi kiểm tra thân thể thật lâu, nhìn bàn tay lành lặn không một vết xước, nghi hoặc nói: “Giấc mơ vừa rồi thật quá đáng sợ! Phải rồi, nhất định là cha mẹ ở trên trời linh thiêng muốn cảnh báo ta. Hừm, đã vậy, dù có đánh chết, ta tuyệt đối sẽ không rời làng Vũ Đại nửa bước. Ai dám khuyên ta, ta sẽ làm cho nhà hắn gà bay chó sủa.”

Nghĩ đến cảnh tượng kỳ dị trên đỉnh Yên Tử, Võ Thiện Nhân không khỏi rùng mình, mồ hôi bất giác chảy ròng.

“Ài, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói có phần già nua đột ngột vang lên trong đầu Võ Thiện Nhân.

“Ai đó??” Võ Thiện Nhân cả kinh, đưa mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Không một bóng người!

Bước vội xuống đất, Võ Thiện Nhân cẩn thận đi lại vài vòng kiểm tra nhưng hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.

Diện tích căn phòng khá nhỏ, vật dụng đơn sơ, ngoài chiếc giường và bộ bàn ghế làm bằng gỗ sồi thì chẳng còn gì khác. Chỉ cần liếc mắt một cái đã bao quát hết thảy, dù có người muốn ẩn nấp cũng là chuyện không thể.

Võ Thiện Nhân đưa tay day nhẹ trán, thầm nghĩ có lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác, liền tự trấn an bản thân: “Chắc là ta nghe nhầm, thần hồn nát thần tính.”

“Không cần ngó nghiêng nữa, ngươi không nhìn thấy ta đâu.”

Vẫn giọng nói đó vang bên tai, Võ Thiện Nhân rùng mình, nghe âm thanh phát ra đoán khoảng cách đối phương đến sát rạt rồi. Lông tóc dựng đứng cả lên, chân tay luống cuống quơ mạnh một cái về đằng sau, chợt thấy nhẹ bẫng, hóa ra là đánh hụt vào khoảng không.

Võ Thiện Nhân hoảng sợ, tính vốn nhát gan, lúc này trong đầu nổi lên bao ý nghĩ, run rẩy chắp tay nói: “Các vị huynh đệ tỷ muội, hôm nay chưa đến ngày, vài hôm nữa, ta sẽ làm lễ lớn mời các người về ăn. Còn nếu đói quá, hãy ghé nhà thím Bảy, cô Ba, chú Tám, chú Năm, anh Chín, chị Sáu… Đúng rồi, hãy tìm đến ông trưởng làng, nhà ông ấy còn hai con gà mái tơ ta vẫn chưa đụng đến. Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật…”

Võ Thiện Nhân vừa nói vừa khấn vái tứ tung, không quên điểm tên những người trong làng một lượt.

Một lát, giọng nói kia lại hiện lên, mang theo vẻ bất đắc dĩ, quát bảo: “Nhóc con, không cần hoảng sợ! Ta không phải là người, nhưng cũng không phải là ma.”

Không nói còn tốt, vừa nghe xong, Võ Thiên Nhân vội gào lên: “Lão quỷ ca ca, ta chỉ là đứa trẻ đáng thương, thân cô thế cô, ăn uống nào có được đầy đủ. Nếu lão ca muốn hút máu, hãy đến nhà bà Năm, bà ấy thân thể đẫy đà, da dày thịt béo, mông to ngực nở, chắc chắn sẽ khiến người hài lòng.”

Thấy Võ Thiện Nhân càng nói càng loạn, không để hắn phỏng đoán lung tung nữa, nhân vật thần bí kia vội ho vài tiếng, nói ngay: “Khụ khụ… Ta là một tàn hồn, đang ở trong chiếc nhẫn mà ngươi đeo trên tay đó.”

“Chiếc nhẫn trên tay ta?”

Võ Thiện Nhân đưa hai tay trước mặt, vội tháo chiếc nhẫn trên ngón cái bàn tay trái.

Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, màu trắng ngà, duy nhất có một đường sáng năm màu, nhỏ như kẻ chỉ bao quanh, nếu nhìn kỹ, cảm giác như một vật thể sống động, thoáng ẩn thoáng hiện.

Lại nói, chiếc nhẫn này do cha hắn trong một lần đi làm đồng cuốc trúng, thấy không có gì đặc biệt nên đưa cho Võ Thiện Nhân làm đồ chơi. Không lâu sau, cha mẹ đột ngột qua đời, vì nhà nghèo nên cũng chẳng để lại được gì, duy nhất chiếc nhẫn này “miễn cưỡng” được coi là di vật, thế nên Võ Thiện Nhân rất yêu thích, luôn mang trên người.

“Ta đang tỉnh hay đang mơ? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế nhỉ?” Võ Thiện Nhân lầm bẩm.

“Không cần nhìn, tên nhóc nhà ngươi chưa đủ khả năng để khám phá nó đâu.”

Giọng nói già nua bất chợt vang lên khiến Võ Thiện Nhân rùng mình. Qua cơn hoảng hốt, hắn cố kìm giọng trấn tĩnh, bày ra bộ dáng cẩn thận, nếu thấy có điều gì không ổn sẽ lập tức ném bay cái nhẫn đi.

“Ngươi… À không, cô hồn lão ca là ai? Đến từ nơi nào và muốn đi về đâu?”

Nghe cách xưng hô của Võ Thiện Nhân, nhân vật thần bí im lặng một thoáng, bất đắc dĩ nói: “Nghe cho kỹ đây, tên ta là Nguyễn Kim. Còn ta là ai hiện ngươi chưa cần biết, đợi đến thời khắc thích hợp sẽ cho ngươi hay.”

Võ Thiện Nhân ngẩn ra: “Nguyễn Kim?”

Nhân vật thần bí dường như chẳng quan tâm đến trạng thái của hắn, nói tiếp: “Có chuyện này, ngươi có biết hiện giờ mình đang ở đâu không?”

Tưởng chuyện gì quan trọng, theo quan sát, tuy khung cảnh trước mắt là xa lạ nhưng Võ Thiện Nhân phỏng đoán bản thân hẳn là đang ở nhà một hộ dân nào đó trong làng. Chỉ là, không biết vì sao khi tỉnh dậy hắn lại xuất hiện ở đây?

“Không phải ta bị bọn họ đánh thuốc mê rồi nhốt vào đây đấy chứ?” Nghĩ đến chuyện trộm gà trộm chó, Võ Thiện Nhân chột dạ đáp.

Cách nói chuyện của Võ Thiện Nhân khiến cho lão Kim đau đầu, bèn hắng giọng cảnh báo: “Hừm!!! Ngươi hãy rửa tai mà nghe cho kĩ đây, hiện ngươi đã ly khai khỏi Địa Cầu. Đây là Đông Hoà Tinh, một hành tinh nằm trong Thổ Đại Thiên Hà.”

Võ Thiện Nhân nghe xong thoáng ngạc nhiên, ôm bụng cười hớn hở: “Ly khai khỏi Địa Cầu? Du hành xuyên không gian? Ha ha… Con bà nó, ta vẫn còn tỉnh táo đâu có chơi thuốc.”

Nghe giọng điệu đầy vẻ chế nhạo của Võ Thiện Nhân, nhân vật lão Kim thần bí dường như đã đoán biết trước, không tỏ ra tức giận. Đợi hắn cười xong, lão điềm tĩnh nói: “Nhóc con vô tri! Vũ trụ này rộng lớn bao nhiêu, vĩ đại thế nào, ngươi biết sao? Những hiểu biết của loài người các ngươi về vũ trụ chỉ là một phần rất nhỏ bé mà thôi. Trong mắt ta, Địa Cầu chỉ là một tiểu hành tinh nho nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Thấy lão Kim bí ẩn kia tỏ ra vô cùng nghiêm túc, không phải như đang đùa bỡn, Võ Thiện Nhân khẽ nhíu đôi chân mày. Lúc này hắn không còn cảm thấy hoảng sợ, thay vào đó dấy lên sự hiếu kỳ.

Đột nhiên trong đầu Võ Thiện Nhân nhớ đến một chuyện, la hoảng: “Không lẽ… Không lẽ… Sự việc trên đỉnh Yên Tử là thật? Ta… Ta… bị hút vào hố đen…”

Lão Kim không trả lời, mà chậm rãi hỏi lại: “Thế nào? Nhóc con muốn nghe không?”

Võ Thiện Nhân thất thần, không quá tin tưởng nhưng cũng muốn thử nghe xem lão Kim sẽ nói gì? Hơn nữa từ khi tỉnh dậy, Võ Thiện Nhân bỗng có cảm giác rất lạ về không gian xung quanh. Nếu tất cả đều là sự thật, vậy thì, hắn đang ở đâu?

Lấy tay nhéo một cái thật mạnh vào người, cảm giác nhói đau rõ ràng, Võ Thiện Nhân run run hỏi: “Cô hồn lão ca… Ta không phải là đã chết rồi đó chứ?”

“Nhóc con yên tâm, ngươi vẫn đang sống rất khoẻ mạnh. Được rồi, ta sẽ thông não cho ngươi hiểu. Theo loài người vẫn nói, Địa Cầu là một tiểu hành tinh thuộc hệ Mặt Trời, nằm trong dải Ngân Hà. Nay ta nói cho ngươi biết dải Ngân Hà này là một địa phương nằm tại phía đông của Thổ Đại Thiên Hà.”

“Thổ Đại Thiên Hà?” Võ Thiện Nhân mắt chữ ô, mồm chữ a.

Lão Kim biết Võ Thiện Nhân sẽ có nhiều nghi vấn, ôn tồn giảng giải: “Từ thuở xa xưa vũ trụ hình thành vốn là một khối thống nhất, trải qua hàng ngàn vạn năm thì phân chia làm Ngũ Đại Thiên Hà, bao gồm Kim Đại Thiên Hà, Mộc Đại Thiên Hà, Thổ Đại Thiên Hà, Hoả Đại Thiên Hà, Thuỷ Đại Thiên Hà. Mỗi Đại Thiên Hà rộng lớn vô biên, có vô số tiểu hành tinh vây quanh, do Ngũ Đế cai quản, hay còn được gọi là Thiên Đế.”​