Chương 1: Kết Thúc

Chương 1: Kết Thúc

Trọng Sinh Cốc.

Trọng Sinh Cốc, vốn là Thánh địa Ma giáo của Thiên Cơ giáo. Người ta vẫn hay đồn đại rằng Trọng Sinh Cốc này là không có đáy cũng là nơi dẫn đến Âm Giới. Nhưng lời đồn vẫn mãi là lời đồn thôi, thực hư thì vẫn chưa biết rõ.

Lại nói đến Thiên Cơ giáo, Thiên Cơ giáo mới xuất hiện hơn 200 năm trở lại đây. Do Lưu Ly Ma chủ dùng hai bàn tay trắng là lực lượng chính mình thành lập, uy danh hiển hách, là trụ cột đứng đầu của ma đạo hiện nay, khiến cho cả tu chân giới đứng ngồi không yên.

Bởi vì khiến cả tu chân giới đứng ngồi không yên, tiếng xấu lan xa dẫn đến các đại môn phái rục rịt hợp lực tấn công, thanh tẩy Thiên Cơ giáo.

Bên ngoài, cách Trọng Sinh Cốc hơn 10 dặm. Hơn vạn tu sĩ bao vây Trọng Sinh Cốc, tế ra các pháp bảo, thần thông,... dốc ra sức phá vỡ kết giới. Không giống tình trạng bên ngoài, bên trong Trọng Sinh Cốc các giáo đồ vẫn bình tĩnh hơn, bởi vì Thần Cơ giáo là tín ngưỡng của các giáo đồ, là thứ mà bọn họ có thể hi sinh cả tính mạng để bảo vệ thứ tín ngưỡng đó, tuy nhiên vẫn có một số người lục đục muốn bỏ trốn.

Sâu bên trong Trọng Sinh Cốc, có một thân ảnh vận bạch y thêu bỉ ngạn hoa đỏ như huyết đang nhắm mắt tĩnh tâm không hề nhúc nhích, tựa như một bức tượng hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng trên mặt lại có một vết bỏng xấu xí che gần hết khuôn mặt. Bỗng thân ảnh như bức tượng đó mở mắt ra rồi lẩm bẩm: "Nên đến thì cũng đến rồi. Nếu thiên ý đã định thì... cũng chẳng còn cách nào khác. Đã đến lúc nên kết thúc rồi."

Sau khi nói xong thì chẫm rãi nhắm mắt lại tựa như chẳng hề quan tâm, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy môi có chút mím lại, tựa như không cam tâm nhưng nhanh chóng thì lại bình thản như trước.

Tiếp đó, bên ngoài kết giới sau khi bị công kích liên tục không ngừng nghỉ suốt mấy cành giờ thì cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện các vết nứt. Sự xuất hiện của các vết nứt như tiếp thêm sức mạnh cho bọn họ, khiến bọn họ ra tay tấn công càng quyết liệt và hung mãnh hơn trước nhiều lần.

Lại thêm khoảng 2 canh giờ thì kết giới cũng vỡ nát. Các tu sĩ nhanh chóng tràn vào Trọng Sinh Cốc, cuộc chiến diễn ra rất khốc liệt, sau một hồi liền xác chết xuất hiện khắp nơi, cả hai bên giằng co rất khốc liệt nhưng lợi thế vẫn nghiêng về phía các chính đại môn phái.

Cuộc chiến diễn ra gần đến hồi kết thì bỗng một giọng nói vang lên: "Các ngươi thân là danh môn chính phái mà lại ỷ đông hiếp yếu, chẳng lẽ không thấy nhục nhã sao." Sau khi giọng nói cất lên thì bốn phía liền xuất hiện một đàn thất sắc hồ điệp bay đến trung tâm nơi đang diễn ra cuộc chiến rồi tụ thành một thân ảnh giữa nơi chiến trường toàn là xác chết.

Khi đàn hồ điệp tụ thành một thân ảnh con người mặc bạch y thêu bỉ ngạn hoa lúc nãy thì một lão già lên tiếng đáp lại: "Nhục nhã, sao lại nhục nhã chứ. Bọn ta chính là đại diện cho chính nghĩa mà ra tay càn quét các ngươi chính là tạo phúc cho thiên hạ, cho cả tu chân giới thì sao lại nhục nhã chứ. Có nhục nhã thì phải là ma nữ bọn ngươi chứ."

"Lão già, ngươi đúng là nói khoác mà không biết ngượng. Gì mà tạo phúc cho thiên hạ, cho tu chân giới chứ. Đơn giản là muốn đoạt đồ mà còn muốn lí do này nọ, đúng là khiến cho người khác kinh tởm mà." Nàng đáp lại lời của lão già xong liền tụ hồ điệp thành một cây trúc dài hơn 1 thước rồi lao vào tấn công lão già rồi liền một kiếm đoạt mạng lão già đó.

Sự xuất hiện của nàng tuy làm thay đổi cục diện nhưng chỉ một lúc liền quay lại thế cân ban đầu. Cứ giằng co như vậy cả một thời gian dài liền làm cho Thiên Cơ giáo rơi vào thế bất lợi, thấy vậy nàng liền cho toàn bộ Thiên Cơ giáo ngừng chiến rồi bỏ chạy. Tuy bỏ chạy nhưng vẫn không dứt được sự truy đuổi của các danh môn chính mà còn bị trúng một đòn tử thương.

Sau một hồi rượt đuổi thì lại chạy đến đỉnh của Trọng Sinh Cốc. Đến đây nàng liền đáp xuống ngừng bỏ chạy. Truy đuổi nàng liền chính là các cao tầng trong trận chiến này, thấy nàng đáp xuống liền đáp xuống theo.

Thấy bọn họ đáp xuống nàng liền lấy trong nhẫn trữ vật ra một chiếc chìa khoá. Rồi nói: "Thứ các ngươi muốn là thứ này, chỉ cần các người muốn ta liền đưa cho các ngươi..." Nói đến đây nàng liền ngừng lại rồi nói tiếp: "... Chỉ cần các ngươi thả ta một con đường sống ta liền giao nó cho các ngươi."

Bọn họ người vậy nhìn nhau rồi cười hiểu ý, một gã đứng đầu trong đám người bỗng nói với giọng điệu khinh thường và tham lam: "Thả cho ngươi một con đường sống sao." Nghe hắn nói nàng liền gật đầu, rồi gã kia lại nói tiếp : "Thấy vì thả ngươi một con đường sống... theo ta thấy nếu thả cho ngươi một con đường sống liền chính là thả hổ về rừng, chi bằng..." Nói đến đây gã liền ngừng rồi nói tiếp: "Chỉ bằng ta... giết ngươi rồi đoạt nó chẳng phải hay hơn sao." Nghe vậy nàng hô: "Không tốt." Thì bọn kia liền nhào đến. Thấy vậy, nàng liền nhảy xuống đáy Trọng Sinh Cốc, trên tay cầm theo chiếc chìa khoá liền tự bạo. Khi nàng tự bạo liền có một luồng ánh sáng bao lấy nàng rồi biến mất.


Tại thành phố B. Ngày XX, Tháng XX, Năm 20XX.

Trọng một chung cư nhỏ, phòng XX. Một tác giả văn học mạng tên gọi Triều Sinh, sau khi hoàn thành xong tác phẩm XXXX thì đang chuẩn bị đi ngủ bỗng trời liền mưa, mưa rất lớn, sấm chớp liên tục. Nhưng hắn vẫn không quan tâm mà lên giường đắp chăn đi ngủ. Lúc hắn đã ngủ say, trời cũng đã khuya, nhưng mưa và sấm chớp vẫn chẳng ngừng.

Bỗng một đạo sấm sét đánh trúng căn chung cư hắn đáng ở, làm căn chung cư hắn đang ở cháy nổ. Nhưng trước khi đạo sấm sét đánh xuống thì trước một giây đó một luồng ánh sáng bao lấy hắn và làm hắn biến mất không một vết tích.

Còn tiếp.