Lâm Trục Lưu dường như không thèm để ý đến sự khiêu khích của Lăng Phong Hoa, đợi sau khi nàng ta rời khỏi Lưu Ly tháp, nàng mới ngồi xuống vị trí của mình.
Tần Miêu Ngọc ngồi xuống vị trí của Lăng Phong Hoa, lúc này trận tỉ thí cũng bắt đầu.
Trên tháp có tổng cộng chín người, người bắt mắt nhất trong số này đương nhiên chính là Lâm Trục Lưu.
Nàng mặc áo giáp màu bạc, khoác áo choàng màu tím viền da báo, mái tóc dài được búi lên cao, lộ ra đương mỹ nhân tiêm tinh tế trên trán. Tay trái nàng chống đầu, tay phải khẽ gõ lên tay vịn của chiếc ghế bạch ngọc. Một con chim ưng đậu trên vai nàng, còn một con khác đậu lên khuỷu tay phải, bên chân là chú chó to với đôi mắt sắc như sói.
Lâm Trục Lưu đang xem tỉ thí dưới khán đài, mỗi lần nhìn binh sĩ của mình tỉ thí, ánh mắt nàng sẽ trở nên vừa nghiêm túc vừa sắc bén. Đến khi tướng sĩ của doanh mình chiến thắng, khóe miệng nàng sẽ lơ đãng nhướng lên, nở nụ cười tựa như đùa bỡn với đời.
“A Trục, tướng sĩ trong doanh các ngươi khá lắm, xem ra cuộc tỉ thí lần này lại có thể giành được hạng nhất rồi.” Tần Miêu Ngọc nói.
“Binh sĩ lão tử rèn luyện nên, sao lại thua được?” Lâm Trục Lưu khẽ mỉm cười, tầm mắt bỗng nhiên bị thu hút bởi A Xả bỗng bay vút lên khỏi đầu vai nàng.
Nàng nương theo hướng bay của A Xả, bên đó chính là vị trí của hồ Minh Châu.
“Có chuyện gì thế?” Tần Miêu Ngọc cau mày.
“Chắc là thám tử của Kiều Tất Tín lại đến ấy mà, yên tâm, ta đã chuẩn bị đại lễ cho chúng rồi, chúng ta cứ tập trung xem tỉ thí thôi.”
Lâm Trục Lưu vừa dứt lời, thì trông thấy một binh sĩ lạ mặt chạy đến tìm Tiêu Mị, Tiêu Mị nghe hắn nói vài câu rồi rời đi cùng với hắn.
Tần Miêu Ngọc nhìn về phía Tiêu Mị rời khỏi, khẽ mỉm cười nói: “Tiêu Mị đã tỉ thí với tướng sĩ khác chưa?”
“Hôm qua đã tỉ thí rồi, với Ngụy Khởi phó tướng của Lam doanh. Trong lúc tỉ thí xảy ra chút chuyện chẳng ra gì, chỉ đành kết thúc qua loa, coi như là hòa đi.”
“Sao lại…” Hắn khẽ nhíu mày, “Võ nghệ của Ngụy Khởi ta từng được diện kiến, ta thấy cho dù là Tiêu Mị của ba năm trước, thì mười tên như Ngụy Khởi cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Lâm Trục Lưu cười ha hả, “Tiêu Mị cố ý nhường Ngụy Khởi, nhưng không đến nỗi khoa trương như huynh nói. Ta từng giao thủ với Tiêu Mị, võ nghệ của huynh ấy không bằng Tề Phong.”
Tần Miêu Ngọc sững người, cau mày nói: “A Trục, Tiêu Mị mạnh hơn tưởng tượng của ngươi đấy, đừng nói là Tề Phong, Lê Vệ thủ tướng của Hồng doanh chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
“Không thể nào.” Lâm Trục Lưu cười, “Hai người này từng tỉ thí, Tiêu Mị bị Lê Tử đánh cho thảm lắm. Để báo thù cho Tiêu Mị, ta còn tìm cơ hội trùm bao bố tẩn cho Lê Tử một trận mà.”
“Tiêu Mị giấu dốt trước mặt ngươi rồi. Ngươi có biết trong trận chiến Tùng Lan quan, y dẫn theo mười Ẩn vũ, mà cầm chân Kiều Tất Tín và ba trăm khinh kỵ binh hắn dẫn theo suốt hai canh giờ. Ngươi cảm thấy một người như vậy, võ nghệ sẽ ngang bằng với Tề Phong thôi sao?” Tần Miêu Ngọc nhìn Lâm Trục Lưu, nói tiếp: “Trước đây khi hắn đưa Thù công chúa đến Ẩn Vu, ta đã từng tỉ thí với hắn, ngươi biết đấy, ta và ngươi đều là tướng lĩnh, chỉ có dẫn dắt tướng sĩ, mới có thể khiến họ phát huy được đến mức cực hạn. Nhưng Tiêu Mị không giống vậy, ngươi có tin không, chỉ cần ta và hắn đều dẫn theo đội ngũ hơn một ngàn người, thì ta không phải là đối thủ của hắn.”
“À, chuyện này sao huynh còn rõ hơn cả ta nữa thế? Trước đây ta còn không biết Tiêu Mị có tham dự trận chiến Tùng Lan quan cơ đấy.” Trên mặt Lâm Trục Lưu vẫn giữ nụ cười, “Trước đây quan hệ của huynh với Tiêu Mị tốt lắm à? E là vì võ nghệ của huynh ấy không bằng mình, mà bắt nạt huynh ấy thỏa thích nhỉ? Chúng ta quen biết nhường ấy năm, Lâm Trục Lưu ta là người thế nào, huynh hiểu rõ nhất. Người mà ta thích ta sẽ đặt vào trong tim mà yêu thương, sẽ không bạc đãi huynh ấy.”
“Ta không có ý này.” Tần Miêu Ngọc lắc đầu, “A Trục, ngươi đừng có chuyện gì cũng không để bụng, Tiêu Mị nhân phẩm tốt, ta không tin là hắn cố tình che giấu để làm chuyện tiểu nhân gì. Hắn sẽ là tướng lĩnh giỏi nhất, một khi chiến sự với quy mô lớn bùng nổ, thì không thể xem thường tác dụng của hắn. Vì sao hắn phải che giấu, ém nhẹm thực lực của bản thân. Hẳn là bây giờ ngươi cũng đã hiểu. Chỉ là người này tuy không muốn trèo lên đầu lên cổ ngươi, nhưng chuyện này dù sao cũng không thể lấp liếm được, xuất thân của hắn không tốt, nhưng nhân phẩm và năng lực đều cực kỳ tốt. Đế tọa không thể vì xuất thân của hắn mà đàn áp hắn cả đời được, kiểu gì cũng có ngày hắn trở mình. Lúc ấy ngươi làm việc dưới trướng hắn, trong lòng đừng có thấy lạc lõng quá là được.”
Lâm Trục Lưu cười cười lắc đầu, “Ta thì có gì phải lạc lõng chứ? Chỉ cần huynh ấy không rời khỏi Qua Tỏa, thì ta chẳng có gì mà không hài lòng cả. Đêm nào lão tử cũng bị huynh ấy đè quen rồi, ban ngày tiếp tục bị đè thì có làm sao đâu?”
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Tần Miêu Ngọc gật đầu, xoay người nghiêm túc xem binh sĩ tỉ thí trên võ đài.
Buổi tí thí hôm nay rất yên bình, vẫn là Tử doanh đứng hạng đầu với chiến thắng tuyệt đối.
Sau khi tỉ thí kết thúc sẽ là công cuộc chuẩn bị cho tiệc tối, đây là chuyện mà thành chủ phải bận tâm.
Lâm Trục Lưu và Tần Miêu Ngọc đang định cùng nhau đi về phía quân doanh, thì trông thấy Lăng Phong Hoa đi lên Lưu Ly tháp, nói với nàng: “Lâm Trục Lưu, ngươi qua đây với ta một lát.”
“Chuyện gì?” Lâm Trục Lưu cau mày, hiển nhiên không muốn đi lắm.
Lăng Phong Hoa cắn môi, kéo Lâm Trục Lưu đi về phía sau của Lưu Ly tháp. Lâm Trục Lưu thấy biểu hiện hôm nay của nàng ta hơi khác thường, nên cũng không vùng vẫy, chỉ là lúc bị lôi đến phía sau tháp thì giành nói trước: “Lăng Phong Hoa, mẹ kiếp ngươi làm cái gì thế?! Trước khi trận tỉ thí bắt đầu ngươi đi Tử doanh là có ý gì? Đừng có nói với ta ngươi vừa mắt Tiêu Mị, lão tử đánh ngươi thật đấy!”
“Ta là người như thế hả?” Lăng Phong Hoa cười, nghiêm chỉnh đáp: “A Trục, có một chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi, bối cảnh của Tiêu Mị cực kỳ phức tạp, hắn là con trai của Minh Phương phu nhân, tuy rằng Minh Phương phu nhân nói với bên ngoài cha của hắn là quân nô, nhưng ta thấy…. tướng mạo của hắn hơi giống người của Hạ Lan gia.”
“Ơ, hôm nay sao thế nhỉ? Sao lắm người đến nói chuyện với ta về Tiêu Mị thế…” Lâm Trục Lưu khẽ cười giễu cợt: “Ngươi đừng lo mấy chuyện tầm phào này nữa, có thời gian thì đến bầu bạn với nương của ta nhiều hơn đi. Minh Phương phu nhân tuy bị Hạ Lan Hồng cướp đi nhiều năm, nhưng không hề sinh cho ông ta nửa mụn con cái. Nếu như Tiêu Mị là con trai của Hạ Lan Hồng, thì lúc Phong Lăng Vận đăng cơ tuyệt đối sẽ không bao giờ để huynh ấy còn sống.”
Nàng thầm nghĩ đến khuôn mặt khôi ngô kia của Tiêu Mị, lại nói: “Cái dáng vẻ xấu đau xấu đớn kia của Hạ Lan Hồng ta từng gặp rồi, Tiêu Mị có chỗ nào giống ông ta đâu chứ? Ngươi đang chế nhạo huynh ấy hay chế nhạo ta vậy?”
“A Trục, đừng xem nhẹ Tiêu Mị, nếu tỉ thí thì hắn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng về ám sát thì hắn có thể được xem là người đứng đầu Đoan Nguyệt này đấy.”
“Huynh ấy muốn giết ngươi à?” Lâm Trục Lưu giương cằm hỏi nàng ta.
“…” Lăng Phong Hoa không đáp lời.
“Nếu huynh ấy không muốn giết ngươi, ngươi dựa vào đâu mà nghi ngờ huynh ấy?”
“Ngươi… tóm lại là ngươi phải cẩn thận, Tiêu Mị không phải là người đơn giản đâu.”
Lăng Phong Hoa nói xong câu này, thì xoay người rời khỏi.
Nàng ta không muốn tranh luận quá nhiều với Lâm Trục Lưu, bởi vì chỉ cần Lâm Trục Lưu yêu thích một người nào đó, thì sẽ dùng toàn tâm toàn ý để yêu thích, không muốn nghi kỵ, cũng chẳng muốn nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng Tiêu Mị bây giờ và Tiêu Mị mà nàng ta từng gặp thật sự quá khác biệt, y dường như đang cố ý che giấu tất cả gai nhọn trên người mình. Nếu như nói đây hoàn toàn là vì tình yêu đối với Lâm Trục Lưu, nàng ta tuyệt đối không bao giờ tin.
Mà mặt khác, Phong Lăng Vận vì sao lại phái một người có thân phận khó xử như vậy đến bên cạnh Lâm Trục Lưu?
Minh Phương phu nhân ở đế đô, tuy Tiêu Mị không thể vào triều làm quan, nhưng dưới sự che chở của bà ấy cũng sẽ không để đế tọa đụng vào y. Chắc hẳn là như vậy, trong lòng Phong Lăng Vận liền mọc lên một cái gai, không biết Tiêu Mị có làm phản không đây.
Lâm Trục Lưu là một người có năng lực trấn áp phản loạn, hắn liền đưa củ khoai nóng phỏng tay này quăng đến Qua Tỏa thành.
Nếu Tiêu Mị không làm phản, đương nhiên là tốt; Nếu Tiêu Mị làm phản, Lâm Trục Lưu chỉ cần trở tay là đã có thể lấy mạng y. Hẳn là đế tọa đã nghĩ như vậy.
Nhưng nay Lâm Trục Lưu vô cùng say mê Tiêu Mị, cho dù Tiêu Mị làm phản, nàng ta cũng không chắc là Lâm Trục Lưu có thể một đao chém chết Tiêu Mị hay không.
Lăng Phong Hoa thở dài, muốn kiềm chế được võ khôi của Đoan Nguyệt ấy à… dùng chiêu lấy thân nuôi hổ này đại khái là có tác dụng nhất rồi.
Lúc Lâm Trục Lưu và Tần Miêu Ngọc đến quân doanh, vừa kịp lúc bắt đầu bữa tiệc.
Tiệc tối hôm nay Lâm Trục Lưu thấy rất không thoải mái, rượu quá tam tuần, nàng bèn đứng dậy rời khỏi, đi về phía quân trướng của Tử doanh.
Tiêu Mị không đến tham gia yến tiệc, bảo là không khỏe, Lâm Trục Lưu muốn ở cùng với y nhưng y không chịu.
Thật ra trong lòng nàng cũng không vui lắm, buổi tỉ thí đang yên đang lành, bị Tần Miêu Ngọc và Lăng Phong Hoa quấy rầy, khiến lòng nàng loạn cào cào cả lên.
Nàng thừa nhận bản thân mình không thông minh lắm, vấn đề mà hai người này nghĩ đến… còn nàng chưa từng nghĩ đến bất kỳ cái nào. Binh sĩ của Qua Tỏa đơn thuần chất phác, không cần phải động não nhiều. Cũng chính vì như vậy, mới có thể chế tạo nên binh khí tốt nhất Liệt Xuyên tứ cảnh, bởi vì trong lòng không có tạp niệm.
Bây giờ hai vấn đề phức tạp như vậy dồn lại, quả là muốn lấy cái mạng già này của Lâm Trục Lưu.
Nàng đau đầu nhức não đi bộ một đoạn đường, đến cổng quân doanh liền trông thấy một binh sĩ hạ cấp hành lễ với nàng: “Lâm soái.”
Lâm Trục Lưu ừ với hắn một tiếng, lúc đi lướt qua liền nắm lấy khuỷu tay hắn.
“Có phải ta từng gặp ngươi ở đâu rồi không?” Lâm Trục Lưu hỏi.
Binh sĩ kia giật mình, lắp ba lắp bắp: “Lâm…. Lâm soái, tiểu nhân là Lý Nhiên của Hồng doanh.”
Lâm Trục Lưu vỗ vỗ đầu, liền nhớ đến người này là binh sĩ đã nói chuyện với Tiêu Mị ở dưới Lưu Ly tháp.
“Hôm nay ngươi đi tìm Tiêu Mị làm gì?”
“Bẩm Lâm soái, hôm nay đến lượt tôi trực ca ở cổng thành bắc, nhận được đồ của Minh Phương phu nhân gửi đến cho Tiêu phó tướng từ đế đô. Người đến có đế mẫu lệnh của Minh Phương phu nhân, đồ phải được đưa đến tận tay của Tiêu phó tướng, thế nên tôi liền thông báo cho Tiêu phó tướng đến nhận.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Thấy binh sĩ kia đã đi xa, Lâu Trục Lưu ảo não túm tóc, đây là chuyện gì đây? Dù sao thì mình cũng nghĩ không thông, dứt khoát nói hết với Tiêu Mị mấy lời mà Tần Miêu Ngọc và Lăng Phong Hoa đã nói với mình, để y giải thích.
Dù sao thì nàng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Tiêu Mị, những chuyện này dù Tiêu Mị có giải thích với nàng thế nào nàng cũng sẽ tin.
Nghĩ vậy, Lâm Trục Lưu định vén mành trướng của phòng mình lên.
Vừa vươn tay ra, thì nghe thấy Hàn Tiểu Tứ gào toáng sau lưng: “Thủ lĩnh! Chuyện lớn xảy ra rồi!”
“Gì thế? Chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Lâm Trục Lưu thu tay lại, xoay người hỏi hắn.
“Thủ lĩnh! Không thấy…. không thấy La Lưu đâu nữa!”
Shen dịch –
Ps: Cảm ơn bạn Dương Nhi đã des tặng mình tấm ảnh này.