Lâm Trục Lưu thấy Tiêu Mị muốn đi, vội vàng xoay người dặn dò La Lưu: “La Lưu, ngươi tìm hai thủ hạ đưa tên tiểu quỷ này về thành, ngày mai ta với Tiêu Mị sẽ áp tải binh khí xuống núi.”
Khương Tề thấy nàng định đi, kéo lấy tay áo nàng nói: “A Trục, ta muốn lên núi cùng với nàng.”
“Ngươi ngoan ngoãn cút về thành cho ta!” Lâm Trục Lưu gỡ tay hắn ra, chỉ vào mũi hắn nói: “Khương Tề, ngươi nhớ kỹ cho ta! Mẹ kiếp nếu ngươi còn dám nói nam nhân của ta không tốt, lão tử cho ngươi biết tay!”
Nàng vội vàng quẳng lại câu này, rồi chạy đuổi theo Tiêu Mị. Phải biết rằng Nhung sơn khắp nơi đều là động băng, nếu rơi xuống đó chưa chắc đã cứu lên được.
Nhung sơn là một nơi mà cả trời và đất đều bị bao trùm bởi màn tuyết trắng xóa, Tiêu Mị lại mặc áo da cáo màu trắng, Lâm Trục Lưu sợ y nhất thời tức giận mà đi xa, mình sẽ không tìm được y. Nhưng chưa đi được bao xa, thì trông thấy y ngồi trên mỏm đá phủ đầy tuyết, vừa nghịch dây lưng vừa đợi nàng.
“Tiêu Mị, huynh…. không giận à?” Giọng điệu của Lâm Trục Lưu mang đôi chút lấy lòng.
“Đương nhiên là giận.” Tiêu Mị đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, “Chỉ là nếu ta bị rơi xuống dưới động băng, lại phải để nàng đến cứu, thế thì cơn giận này lại càng khiến ta thấy mất mặt hơn nữa.”
“Thật ra ban nãy huynh hiểu lầm rồi, ta không để huynh nói với Khương Tề mấy điều kia, không phải là thương hắn đâu. Chỉ là hắn không giống với chúng ta, hắn là một tên nhóc ngớ ngẩn chẳng hiểu sự đời, rất nhiều chuyện huynh nói với hắn, hắn cũng chẳng hiểu, trái lại nói nhiều với hắn bản thân mình sẽ sầu hơn thôi.”
“Nhưng thái độ ban nãy của nàng là thương xót hắn mà.” Tiêu Mị cau mày.
“Ánh mắt của huynh tốt thật, lão tử thương thật, nhưng mà thương huynh cơ.” Lâm Trục Lưu gian manh cười cười, “Tiêu Mị, sau này còn ai dám khinh thường huynh từng là quân nô, thì huynh cứ bảo với hắn: Võ khôi của Đoan Nguyệt quốc từng bị huynh đè, lão tử xem mấy người kia còn nói được gì nữa không!”
Nàng vỗ lên đầu, ảo não nói: “Đệt! Lẽ ra ban nãy ta nên nói như thế với tên tiểu tử Khương Tề!”
Tiêu Mị nắm lấy bàn tay phải đang vỗ lên đầu của nàng, khẽ hôn lên gò má nàng, rồi cùng nàng đi lên đỉnh Nhung sơn.
Ngày hôm sau là ngày phá băng lấy binh khí với quy mô lớn, Lâm Trục Lưu hiếm hoi lắm mới dậy sớm được một hôm, thấy Tiêu Mị không ở bên cạnh, bèn mặc quần áo đi ra cửa.
Sân luyện binh của Qua Tỏa được xây dựng tại nơi đón ánh mặt trời của Nhung sơn, từ đây có thể ngắm được cảnh mặt trời mọc đẹp nhất toàn Đoan Nguyệt.
Bấy giờ mặt trời vừa ló dạng, từ góc độ của Lâm Trục Lưu, tựa như trông thấy Tiêu Mị đang đứng ở trên đỉnh của mặt trời, trong tay cầm một cây roi dài lấp lánh ánh sáng.
“Tối qua không ngủ sao?” Nàng hỏi.
Tiêu Mị gật đầu, vung vẩy cây roi đã bện xong, cây roi màu tím hệt như một con linh xà, di chuyển linh hoạt trong màn tuyết trắng tinh.
“Đẹp quá.” Lâm Trục Lưu khen ngợi thật lòng.
Tiêu Mị cười cười, khẽ nâng cổ tay giơ đầu roi lên, rồi bỗng vung mạnh lên tảng đá lớn màu đen tuyền. Cây roi vừa chạm vào, tảng đá kia “ầm” một tiếng vỡ nát.
“Đây…” Lâm Trục Lưu giật mình, không ngờ cây roi được bện ra lại có uy lực như vậy.
“Cho ta mượn chơi thử.” Nàng cầm lấy cây roi tùy tiện vung vẫy vài cái, thì cảm thấy cây roi này không chỉ nhẹ nhàng mềm mại, mà lúc vung lên chỉ cần khống chế được lực đạo, thì không cần tốn bao nhiêu sức lực đã có thể tạo được sức công phá cực lớn. Hơn nữa cây roi dài này lại rất vừa tay, ánh sáng lấp lánh của màu tím bạc dưới ánh mặt trời và tiếng xé gió rét buốt khi vung lên đẹp đẽ cực kỳ.
“Tướng quân, có vừa tay chăng?”
“Mẹ kiếp đã nghiện quá đi!” Lâm Trục Lưu phấn khích gật đầu.
“Chiếc roi này còn có thể dùng thế này nữa.” Tiêu Mị cầm lấy chiếc roi trong tay nàng, khẽ gõ lên cơ quan trên chiếc roi, thân của chiếc roi trơn láng mềm mại ấy mà xuất hiện hai hàng gai mọc ngược sắc bén.
“Tiêu Mị, đưa roi đây, lão tử phải đến động băng đập gỡ mấy khối băng kia!”
Lâm Trục Lưu cầm cây roi kia, nhanh chóng đập vỡ bốn, năm tòa băng, rất đã nghiện, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Bấy giờ Tiêu Mị cởi chiếc áo da trên người xuống, rút lấy thanh Trục Lưu kiếm, tiện tay vung lên một thế kiếm vô cùng nhanh nhẹn, “Tướng quân, ta đánh với nàng một trận?”
Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu, khẽ cười rồi gật đầu với Tiêu Mị, nụ cười kia tươi tắn dịu dàng như băng tuyết mới tan.
“Hai chúng ta tỉ thí, nàng đừng có mở cơ quan kia đấy.” Tiêu Mị nhắc nàng.
“Đương nhiên là ta biết rồi.” Lâm Trục Lưu cười, “Làm mặt của chàng bị thương, người xui xẻo chẳng phải vẫn là ta sao?”
Cây roi của Lâm Trục Lưu và kiếm của Tiêu Mị bỗng chốc đan xen vào với nhau trong không khí, sau đó phân phân hợp hợp quấn lấy liên tục, màu tím bạc giao với màu tím bạc, ánh lên từng đạo từng đạo ánh sáng chói mắt trong màn tuyết trắng.
Nếu như bàn về tỉ võ, Tiêu Mị đương nhiên không phải là đối thủ của Lâm Trục Lưu. Nhưng đây chỉ bàn về chiêu thức, Lâm Trục Lưu đương nhiên sẽ nhường y vài chiêu, hai người tới tới lui lui chơi đến mức đã nghiện.
Đợi đến khi Lâm Trục Lưu đã ghiền, yêu thích đến mức không nỡ rời tay cầm lấy cây roi mềm: “Cái này! Còn tốt hơn cả Thất Sát và Cửu Tà!”
“Nàng thích là được rồi.”
Nàng cười hì hì thu lại cây roi, “Lần sau gặp phải Phó Bắc Lăng với Kiều Tất Tín, lão tử lấy cái này ra dọa chết bọn hắn. Đúng rồi, cây roi này tên là gì?”
“Tên?” Tiêu Mị ngẩn người, “Ta không giỏi lắm về việc đặt tên, vũ khí của Qua Tỏa đa số là bốn chữ, ta muốn đặt tên cho nó là Nhung Dữ, còn hai chữ nữa tướng quân đặt đi.”
“Nhung Dữ? Huynh ở Nhung sơn tặng nó cho ta. Ừm, khá lắm, khá lắm, gọi là Long Nha thế nào?” Lâm Trục Lưu chạm vào cơ quan, ánh mắt ngập tràn sự yêu thích nhìn hàng gai nhọn giống như răng nanh.
*Chú thích: “Dữ - 予” ở đây có nghĩ là cho, tặng.
Tiêu Mị gật đầu, dùng dao khắc lên cán roi bốn chữ “Long Nha Nhung Dữ”.
Bởi vì hôm nay là ngày vận chuyện số lượng lớn binh khí xuống núi, nên Lâm Trục Lưu bèn cùng Tiêu Mị tham gia áp tải, La Lưu dẫn binh sĩ Tử doanh vận chuyển binh khí xuống Nhung sơn.
Do Nhung sơn ở trong thành, vận chuyển binh khí ở đây không sợ bị kẻ địch tập kích, chỉ cần chú ý mãnh thú tấn công. Nhưng vì có trấn sơn thái tuế Lâm Trục Lưu ở đây, nên yêu tinh yêu quái trong núi đã chuồn mất dạng từ lâu rồi, thế nên áp tải binh khí cùng với Lâm Trục Lưu xuống Nhung sơn, thật sự là một công việc vừa đơn giản vừa nhàm chán nhất cả doanh.
Một đội nhân mã đi từ sáng sớm cho đến chiều tối, thì vận chuyển binh khí xuống dưới chân núi, vừa đến sơn khẩu, Lâm Trục Lưu bèn trông thấy A Nam người của doanh mình vội vội vàng vàng chạy tới.
“Bí Đỏ, chuyện gì mà vội vậy?” Lâm Trục Lưu hỏi hắn.
*Chú thích: Vốn dĩ Hán Việt là Nam Qua, nam qua là bí đỏ.
“Thủ lĩnh, binh sĩ của Phương Tự Lục doanh đánh Trần Thanh, đánh thảm lắm luôn!”
Lâm Trục Lưu nghe thế, trong lòng bỗng xộc lên một cơn tức giận. Nàng nhanh như cắt trở người trèo lên Nam Phong đã đứng đợi ở đằng kia từ nãy đến giờ, xông thẳng về phía quân doanh.
Lâm Trục Lưu trị quân không nghiêm, binh sĩ dưới trướng thỉnh thoảng uống chút rượu, đánh nhau một trận, chỉ cần không quá đáng, nàng đều sẽ không trừng phạt. Bình thường nàng thấy phiền nhất là Phương Tự kẻ có nề nếp đâu ra đấy, vậy nên tia lửa của binh sĩ của hai doanh cũng bùng lên mạnh nhất.
Dường như Phương Tự có phê bình kín đáo với thái độ trị quân của nàng, thế là hạ lệnh với người của Lục doanh, nếu binh sĩ của Lục doanh trực ban bắt được binh sĩ của Tử doanh uống rượu ẩu đả, không cần báo cáo với hắn, trực tiếp ném vào phòng quân cơ. Thế là hôm nào mà Lục doanh trực ban, luôn có thể trông thấy Lâm Trục Lưu đến lãnh binh sĩ của nàng ra khỏi phòng quân cơ, vừa đi còn vừa chỉ vào mặt Phương Tự mắng mỏ. Phương Tự cũng không đếm xỉa đến nàng, lần sau binh sĩ của nàng phạm vào quân kỷ, vẫn bị bắt ném vào phòng quân cơ như thường.
Đợt trước thủ hạ của Phương Tự có phản đồ, còn hại nam nhân của nàng thảm đến thế kia, cơn tức của nàng đã kìm nén lâu lắm rồi mà chưa phát tiết. Lần này binh sĩ dưới trướng nàng thế mà bị binh sĩ của Phương Tự đánh, mà lại còn đánh thua, bị đánh đến mức rất “thảm thiết”, điều này quả thật là nhục nhã không sao kể xiết, nhất định phải đánh trả!
Nàng cưỡi ngựa đến ngoại thành, thì trông thấy Hàn Tiểu Tứ và Tề Phong cũng đang cưỡi ngựa, bèn nói với hai người: “Đi Lục doanh, binh sĩ của lão tử bị người ta đánh.”
Hàn Tiểu Tứ gật đầu, “Thủ lĩnh, chúng tôi cũng nghe nói rồi, vừa từ ruộng chạy vội đến đây. Lũ chó Lục doanh, ngay cả Trần Thanh mà cũng đánh, bọn chúng có còn mặt mũi nào không?!”
Trần Thanh đã vào Tử doanh từ rất lâu, hình như còn trước cả khi Lâm Tùy Ba ca ca của Lâm Trục Lưu bỏ mình, Trần Thanh đang làm bách phu trưởng, tư chất của người này chẳng ra làm sao, có điều liều mạng thôi rồi. Lâm Tùy Ba và Lâm Trục Lưu đều rất tán thưởng tinh thần liều mạng của y.
Đến Lục doanh, Lâm Trục Lưu liền trông thấy Trần Thanh bị đánh cho sưng vù mặt mũi, nhưng không chỉ sưng vù mặt mũi, có lẽ xương sườn của hắn cũng bị đánh gãy mấy cái.
Thấy mấy người ra tay không mấy quen mặt, Lâm Trục Lưu bèn cảm thấy một luồng hỏa khí từ đan điền xộc lên. Trong cả quân doanh Qua Tỏa này, tướng quân họ Lâm nổi tiếng bao che thủ hạ. Nhưng nàng là tướng quân, tướng quân tốt xấu gì cũng phải có phong độ của tướng quân, không thể tóm người ta lại đấm quàng đấm xiên một trận, thế là chỉ đành nén giận hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Chính là như vậy đấy, mài giũa mà thôi, mắt của mấy người Tử doanh các người mọc hết cả dưới gót chân rồi à?” Phó tướng đánh ngã Trần Thanh khoanh tay liếc xéo Lâm Trục Lưu, đi thẳng vào trong doanh. Chưa đi được mấy bước, thì cảm thấy bên hông bị thứ gì đấy quấn lấy, cả người bị ném thẳng lên không trung, sau đó bị quẳng xuống đất như cái bao tải.
“Mẹ kiếp ngươi bị mù hay là bị ngớ ngẩn hả? Cha của lão tử là thống lĩnh bộ binh!”
Lâm Trục Lưu quật mạnh một roi lên người hắn, trở người xuống ngựa đỡ Trần Thanh lên hỏi: “A Thanh, ban nãy xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, ta chướng mắt tên trạng nguyên kia thôi.” Trần Thanh nhìn Lâm Trục Lưu một cái, rồi lại nhìn Tiêu Mị vừa đuổi đến nơi, cuối cùng cúi đầu xuống.
“Khỉ ấy! Huynh có phải là người ưa kiếm chuyện đâu? Nói sự thật cho lão tử!” Hàn Tiểu Tứ đứng sau lưng Lâm Trục Lưu trợn mắt lên với hắn.
“Bọn họ nói Tiêu ca là…” Trần Thanh không nói tiếp, cực kỳ tủi thân nhìn Tiêu Mị, rồi lại cúi đầu xuống.
Bấy giờ Lâm Trục Lưu đã đoán được Lưu Ngọc đã nói những lời thế nào, thế nên cũng không gặng hỏi nữa. Nàng hơi lo lắng nhìn Tiêu Mị, phát hiện sắc mặt y không ổn lắm.
Sự kiên nhẫn của Hàn Tiểu Tứ không tốt lắm, cũng không tinh ý như Lâm Trục Lưu, thế là thét lên với Trần Thanh: “Bọn chúng nói Tiêu ca thế nào?”
“Là… là…” Trần Thanh cắn môi, nhưng không nói nên lời.
“Quân nô mặc nam nhân cưỡng bức.” Giọng nói của Tiêu Mị rất nhỏ, nhưng từng chữ, từng chữ lại rất rõ ràng.
Trần Thanh nhìn Tiêu Mị một cái, cắn môi không lên tiếng.
Hàn Tiểu Tứ sững người một chốc, xoay người đạp cho Lưu Ngọc một cước: “Trạng lông nguyên! Đi ăn cớt đi!”
“Các ngươi làm gì thế! Cha ta là thống lĩnh bộ… a…..”
Lâm Trục Lưu đi đến trước mặt con trai của thống lĩnh binh bộ, đánh gãy một cái răng cửa của hắn, “Ngươi có là tổ tông của thống lĩnh binh bộ, lão tử cũng đào mộ ngươi lên mà đánh, bởi vì ngươi đáng đánh! Còn nữa, ngươi biết lão tử là ai không? Lão tử là Võ khôi của Đoan Nguyệt, bị…. ưm….”
Lâm Trục Lưu vẫn chưa dứt lời, thì bị Tiêu Mị đứng đằng sau bịt lấy miệng. Nàng ngoảnh đầu nhìn y, phát hiện nét u ám ở giữa hai đầu lông mày y đã nhanh chóng tản đi, y nhìn nàng với vẻ mặt cưng chiều vừa thuần túy vừa dịu dàng.
Nàng cúi đầu mỉm cười, ngại ngùng sờ sờ khóe miệng.
*Shen: Lâm Trục Lưu tính nói gì ta???? Hì hì ^ ^
Shen dịch –
Ps: Cảm ơn bạn Nguyễn Thanh Thủy đã edit tặng mình tấm ảnh này ạ.