Chương 14: Lương Tướng - Chương 14: Bên Suối Nước Nóng Thê Phụng

Sau khi ra khỏi kho binh khí, ba người cùng giũ lớp bụi dày cộm trên người. Không phải là binh sĩ của Qua Tỏa lơ là trong việc lau chùi dọn dẹp, mà là cát bụi của Qua Tỏa thật sự quá nhiều, chỉ cần trong vòng một canh giờ, số binh khí vừa lau qua sẽ hệt như bị vùi trong đất bụi mười năm.

Từ khi ra khỏi Uất Long Hiên, Tiêu Mị vẫn luôn thơ thẩn, cứ y như người mộng du chưa từng dời mắt khỏi thanh Trục Lưu Kiếm Sát.

“Binh khí ta chế tạo thế nào?” Lâm Trục Lưu hỏi.

“Ta sẽ không bao giờ gặp được thanh kiếm tốt hơn nữa.” Tiêu Mị kiềm nén nỗi kích động trong lòng, trả lời bằng chất giọng khàn khàn.

“Đó là đương nhiên, thủ lĩnh chế tạo thanh kiếm này ròng rã suốt một năm, đây là chuyện tuyệt đối chưa từng xảy ra đâu. Binh sĩ của các doanh khác đừng nói là sờ, muốn nhìn thanh kiếm này một cái cũng khó!”

Lâm Trục Lưu cười, “Nguyên liệu của thanh kiếm này là do nương ta mang từ bên ngoài về. Hôm ấy bà nói đã tìm được một loại quặng sắt cực tốt, đã bảo người kéo lên Nhung sơn rồi, ta bèn vội vội vàng vàng lên núi ngay. Lên đến đỉnh Nhung sơn, vừa trông thấy nó thì không thể dời mắt đi được nữa, đó quả thật là loại quặng mà trước nay ta chưa từng thấy, chất liệu dường như không phải của Liệt Xuyên Tứ Cảnh. Ta tranh giành điên cuồng một chặp với mấy sư phụ rèn binh khí khác, may mà không có ai đánh bại được ta.”

“Lúc thủ lĩnh chế tạo ra món binh khí này, đỉnh của Nhung sơn còn tỏa ra ánh hào quang nữa, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Qua Tỏa từ trước đến nay.” Trần Thanh bổ sung.

Tiêu Mị nhìn thanh kiếm trong tay, bắt đầu hối hận vì đã lấy nó. Y tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Lâm Trục Lưu, nhưng không hề phát hiện ra sự không nỡ trên mặt nàng. Một lúc sau nàng nói: “Phải rồi, Tiêu Mị, Nhung sơn ở trung tâm của Qua Tỏa, ngươi chưa lên lần nào đúng không?”

Tiêu Mị lắc đầu.

“Hôm nào ta đưa ngươi lên núi xem thử, thì ngươi sẽ biết binh khí của Qua Tỏa tại sao lại tốt hơn những thứ ngươi từng thấy trước đây.”

Lâm Trục Lưu khoanh tay, kiêu ngạo nhìn về phía Nhung sơn phủ tuyết đứng sững sững chính giữa thành Qua Tỏa.

Tiêu Mị có được kiếm, chuẩn bị về phủ An Bình Hầu với Lâm Trục Lưu.

Đi được nửa đường, đột nhiên y hỏi: “Tướng quân, thật ra ta vẫn luôn suy nghĩ, không thấy ngoài thành có sông suối gì cả, thế thì nước của thành Qua Tỏa từ đâu đổ xuống vậy?”

Lâm Trục Lưu và Trần Thanh đi bên cạnh sững sờ một chốc, rồi phá lên cười nắc nẻ. Lâm Trục Lưu vỗ vai Tiêu Mị, nói với y: “Tiêu Mị à, ta nên nói ngươi cẩn tuân quân kỷ hay là nói ngươi thật thà quá mức đây? Đến Qua Tỏa chừng ấy ngày, thế mà ngươi chưa hề lén lút ra khỏi doanh thăm thú đó đây một lần nào sao?”

Tiêu Mị khẽ ngây người, lúc này mới phát hiện mấy hôm nay tuy y thích lượn tới lượn lui khắp nơi trước mắt Lâm Trục Lưu, nhưng thật sự chưa từng rời khỏi tầm mắt của nàng nửa bước.

Lâm Trục Lưu xách Tiêu Mị lên, “Đi nào, ra đây ngắm diện mạo thật sự của Qua Tỏa với tỷ tỷ nào.”

Phía đông của Qua Tỏa, là một đồng cỏ bao la bát ngát không thấy tận cùng, đến gần mới phát hiện hoàn toàn không giống với diện mạo mà trong thành vẫn thấy.

Lâm Trục Lưu đưa Tiêu Mị đi tới một bãi cỏ, y mới phát hiện phía đông nhìn có vẻ như bằng phẳng, nhưng thực tế thì địa thế lại càng lúc càng dốc. Đến ngoài rìa phía đông của đồng cỏ, thì có thể nhìn thấy một mặt hồ óng ánh, mà đứng từ trong thành Qua Tỏa nhìn ra thì bị núi non xanh biếc gần như che mất, thế nên không nhìn thấy được hồ nước này.

“Đây là hồ Minh Châu, bên kia bờ chính là quốc thổ của Phong Mộ quốc. Từ nơi này có thể thấp thoáng trông thấy một góc của Phần Khâu thành, danh tướng Kiều Tất Tín của Phong Mộ đang ở trong tòa thành đó.” Lâm Trục Lưu híp mắt chỉ sang bờ đối diện, nói bằng chất giọng bình thản.

Cái gã Kiều Tất Tín này Tiêu Mị từng gặp, ba năm trước y hộ tống Thù Công chúa từ nước láng giềng Ẩn Vu về Đế đô, hắn ta là người đã tập kích bọn y ở biên giới. Hắn ta là tướng lĩnh hung ác nhất của Phần Khâu thành, nếu không có hồ Minh Châu - bức tường thành tự nhiên này che chắn, chắc chắn hắn ta sẽ giống như Đại tướng quân Phó Bắc Lăng của Diêu Khê quốc, lấy việc công hạ thành Qua Tỏa làm mục tiêu cả đời của mình.

Có điều Tiêu Mị nghe nói về Kiều Tất Tín từ trước lần bị tập kích kia, không phải là vì nghe nói về sự tích hung ác nham hiểm, mà là danh hiệu “Tướng quân ngã ngựa” của hắn ta.

“Hả? Ngươi còn biết cả danh hiệu “Tướng quân ngã ngựa” của Kiều Tất Tín sao?” Lâm Trục Lưu ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh hồ Minh Châu, vô cùng kinh ngạc hỏi y.

“Đúng thế, ta còn biết hắn có được danh hiệu này, là bởi vì năm xưa cô cứ một lần rồi lại một lần hất hắn ngã xuống khỏi ngựa trên chiến trường.”

Lâm Trục Lưu híp mắt, tựa như đang hồi tưởng lại sự tình lúc bấy giờ. Một lúc lâu sau, mới ngoảnh đầu nói với Tiêu Mị: “Vậy chắc hẳn là ngươi không biết, vì danh hiệu “Tướng quân ngã ngựa” này, ta đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở ở Phần Khâu đâu nhỉ?”

Lúc bấy giờ Lâm Trục Lưu chỉ mới mười bốn tuổi, tuy trên chiến trường đã vô cùng lợi hại, nhưng chỉ là lợi hại mà thôi, nàng vẫn chưa đủ hùng mạnh.

Người khác sẽ nói hổ phụ không sinh khuyển nữ, Trấn Bắc đại tướng quân Lâm Phong có một cô con gái rất tài giỏi; Nhưng chẳng một ai cho rằng nàng có thể một mình đảm đương một cõi, bởi vì Lâm Trục Lưu khi ấy bị ánh hào quang của phụ thân bao trùm, giống như một con báo con được che chở trong ngày đông lạnh giá.

Lúc bấy giờ Kiều Tất Tín cũng rất có tiếng tăm ở Phần Khâu, Lâm Trục Lưu thời niên thiếu khí thịnh, bèn đùa dai hất hắn rớt xuống khỏi lưng ngựa hết lần này đến lần khác, mỗi lần đùa bỡn tướng quân ngã ngựa các tướng sĩ trong doanh nàng đều phấn khích hò reo.

Sau đó có một lần nàng bị Kiều Tất Tín lập bẫy bắt được, trói lên thuyền đưa về Phần Khâu thành. Lần ấy, nàng thật sự lĩnh hội được chân lý của bốn chữ “sống không bằng chết”.

Vốn dĩ sau khi về đến Phần Khâu thành thì Lâm Trục Lưu sẽ không còn đường sống, nhưng Hạ Lan Hồng Đế tọa lúc bấy giờ của Phong Mộ đúng lúc giá lâm Phần Khâu, thế là đề nghị dùng Lâm Trục Lưu đổi lấy bốn xe binh khí bằng sắt thượng đẳng của Qua Tỏa. Hạ Lan Hồng dương dương tự đắc với sự quyết đoán của mình lúc ấy, nhưng nếu hắn biết sau này Lâm Trục Lưu sẽ trở thành Võ khôi của Đoan Nguyệt quốc, một chiếc vòng kiên cố nhất của thành trì Qua Tỏa, hẳn là cho dù có dùng cả ngọn Nhung sơn để đổi lấy tính mạng của Lâm Trục Lưu, hắn cũng sẽ không bao giờ đồng ý.

Lâm Trục Lưu được phụ thân dùng bốn xe binh khí đổi về Qua Tỏa thành, không một ai biết Lâm Trục Lưu từng bị lăng nhục thế nào khi ở Phần Khâu, chỉ biết khi nàng được Lâm Phong đưa về, dùng một tấm vải màu lam nhiễm đầy máu phủ lên người.

Chiếc cáng nàng đang nằm vẫn luôn nhỏ máu, Lâm Vô Nghi trước nay vẫn luôn điềm tĩnh nhưng khi gỡ tấm vải màu xanh trên người nữ nhi nhà mình ra, thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

Kể từ đó về sau, Lâm Trục Lưu tựa như trở thành một người khác, không ai nói rõ được là nàng trở nên như thế là tốt hay xấu, nhưng nàng trở nên không còn xốc nổi, không còn tranh công, trên chiến trường vĩnh viễn một đao đoạt mạng kẻ địch, chưa từng lưu lại hậu hoạn.

Dần dà, khi mọi người nhắc đến Lâm Trục Lưu không còn nhắc đến phụ thân của nàng nữa, dần dà, mọi người bắt đầu dùng ánh mắt kính ngưỡng để nhìn một nữ tử như nàng.

“Thế nên Tiêu Mị, trên chiến trường ngươi vĩnh viễn chỉ có thể cho đối thủ cơ hội một đao duy nhất.” Lâm Trục Lưu trầm giọng nói.

Tiêu Mị không lên tiếng, y nghiêng đầu nhìn Lâm Trục Lưu, sắc mặt ôn hòa trầm tĩnh, lại mang theo đôi chút tiếc thương.

Dường như Lâm Trục Lưu cảm thấy bầu không khí hơi nặng nề, khoát tay nói với y: “Không nói chuyện này nữa. Ngươi có biết không, nước của Qua Tỏa thành toàn bộ đều từ hồ Minh Châu này dẫn đến, từ chỗ này đi về phía bắc, có một suối nước nóng rất tuyệt. Nếu đã đến đây rồi, thì ta đến suối nước nóng tắm một phen, ngươi thấy thế nào?”

Suối nước nóng cạnh hồ Minh Châu nằm trong khu rừng nhỏ bên ngoài đồng cỏ, xung quanh hồ nước nóng toàn là đá cuội lớn, trên tảng lớn nhất trong đó khắc ba chữ: Thê Phụng tuyền.

Suối nước nóng kia nằm thấp thoáng trong rừng rậm, tỏa ra mùi hương tươi mát trong lành, bọt nước cuồn cuộn trong làn nước màu trắng sữa.

“Thế nào?”

“Nhân gian tiên cảnh cùng lắm cũng chỉ thế này.”

“Nói hay lắm!” Lâm Trục Lưu vỗ tay, “Quen thuộc với Qua Tỏa rồi thì ngươi sẽ cảm thấy nơi đây chính là tiên cảnh. Ta nam chinh bắc chiến nhiều năm, nhưng chưa từng thấy có nơi nào đẹp hơn Qua Tỏa.”

Nàng cởi ngoại sam, đường cong của cơ thể toàn bộ hiện ra trước mắt Tiêu Mị.

Lâm Trục Lưu không trắng, nhưng làn da màu lúa mạch của nàng toát lên vẻ rạng rỡ khỏe mạnh, rất có xúc cảm. Trên người nàng có rất nhiều vết thương, đặc biệt là vết thương chằng chịt sau lưng, nhưng Tiêu Mị không hề cảm thấy những vết thương này xấu xí, trái lại cảm thấy những vết thương sẫm màu rất phù hợp với nàng, dường như chúng nên là một bộ phận của Lâm Trục Lưu.

“Ơ, sao ngươi không xuống nước?” Lâm Trục Lưu bước vào trong nước, như lẽ đương nhiên ngoảnh đầu lại hỏi y.

“Cô…thường xuyên tắm cùng với binh sĩ trong doanh ở đây?” Tiêu Mị cảm thấy hơi không quen.

“Nếu tắm thì ta quen tắm một mình hơn, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động gân cốt với đám Tiểu Tứ và La Lưu ở trong này. Binh sĩ của Qua Tỏa đa số đều không biết bơi, thật tiếc cho hồ Minh Châu xinh đẹp kia.” Lâm Trục Lưu ngẫm nghĩ, cười phóng khoáng, “Thế nào? Ngươi không phải nam nhân của ta sao? Tới đây đi.”

Tiêu Mị cười cười, rồi cũng xuống nước.

Làn da của Tiêu Mị rất trắng, dưới ánh trăng toát lên ánh sáng của trân châu. Thân hình của y không nhu hòa như khuôn mặt của mình, mà cường tráng, rắn rỏi, khiến người ta vững dạ. Hình dáng cơ bắp toàn thân y đều rất đẹp, đó là kết quả của sự rèn luyện lâu ngày.

Lâm Trục Lưu cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể y toát ra, thế mà đỏ bừng gò má, thầm nghĩ mình làm sao thế này, bình thường thấy đám Tiểu Tứ cởi áo ba chân bốn cẳng chạy nhảy, cũng đâu có cảm giác gì.

“Khụ, vết thương trên vai ngươi không được để thấm nước vào, đừng đứng ở nơi nước sâu quá.” Lâm Trục Lưu kéo y lui vài bước lại gần bờ.

“Tướng quân, cô giúp ta với, ta không nhấc tay lên được.”

Lâm Trục Lưu gật đầu, không mấy để ý cầm lấy khăn tay mang theo bên người đi vòng ra sau lưng Tiêu Mị. Nhưng rất nhanh, sự không mấy để ý của nàng biến thành vô cùng để ý.

Lúc lau bả vai còn đỡ, nhưng lúc mặt đối mặt lau vùng ngực cho Tiêu Mị, tim của Lâm Trục Lưu suýt nữa nhảy vọt ra ngoài, nàng thấy khó chịu trong người, Tiêu Mị trông cũng không khá hơn là bao.

Lát sau, Lâm Trục Lưu đặt tay lên vai Tiêu Mị, rồi đột nhiên cau mày nói: “Tiêu Mị, tuy hiện tại bầu không khí khá tốt, nhưng có một chuyện ta cảm thấy ngươi cũng đang muốn làm y như ta, thế nên cứ để ta làm đi.”

Nàng nhặt một hòn đá cuội bên bờ suối, ném mạnh vào lùm cây, chỉ nghe thấy một tiếng “ối”, Hàn Tiểu Tứ nhảy ra khỏi lùm cây.

“Hàn Tiểu Ngơ!” Lâm Trục Lưu khoác y phục lên, xách lỗ tai hắn mắng: “Mẹ kiếp ngươi khá lắm! Chính sự không chịu làm, chạy đến đây rình người khác tắm rửa!”

“Thủ lĩnh, ta sai rồi! Ta không phải đến đây xem tắm đâu, Trần Thanh nói hai người ở hồ Minh Châu, nên ta qua đây xem hai người có thấy buồn tẻ không thôi mà. Ối ối, thủ lĩnh khẽ thôi, lỗ tai ta sắp rụng mất rồi!”

“Ngươi còn xứng có lỗ tai hả?” Lâm Trục Lưu đạp một cước vào mông Hàn Tiểu Tứ, “Ngươi cút về thành cho ta, mua đồ ăn tối cho ta với Tiêu Mị ở chỗ Trư a nương. Nếu lúc ta về mà chưa thấy đồ ăn xếp sẵn lên bàn, thì ngươi đi quét dọn nhà xí trong doanh hai tháng đi!”

“Thủ lĩnh, hai người làm xong việc mới về hay là về doanh ăn no rồi mới làm?” Hàn Tiểu Tứ xoa mũi, tủi thân hỏi.

“Làm cái con khỉ ấy! Bị ngươi quấy rối thế này ta còn có tâm trạng để làm hả? Cút xéo!”

  • Shen dịch -