Chương 4: Tiết học

Tất cả đều quay trở về chỗ ngồi, không khó để nhận ra từ khi Lam Cố Tử bước vào, bầu không khí đã lên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, không một ai lên tiếng hay bàn luận, yên ắng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Thế nhưng chính chủ lại không mấy quan tâm, như cũ cười cười đùa đùa thỉnh thoảng lại trêu chọc “người hầu bé nhỏ” bên cạnh mình làm cậu ngượng đến nỗi muốn đào hố chui xuống đất, có mấy vị thiếu gia dòng chính thất nhìn vậy nhíu mày, rồi lại như nghĩ đến địa vị của Lam Cố Tử trong gia tộc, cuối cùng chỉ có thể bất mãn hừ lạnh.

Chờ không lâu lắm, cuối cùng Thái Thái đại sư cũng đã đến, ông là một lão nhân có khuôn mặt hiền hậu, dù đã qua thất tuần nhưng da dẻ vẫn còn hồng hào, lúc nào ông cũng nở một nụ cười chứa đầy hàm ý (???).

Mặc dù mọi người đều thán phục tri thức uyên bác cùng thực lực điều hương của Thái Thái đại sư nhưng Mặc Thanh cảm thấy ông lão này có chút vấn đề, lúc không cười thì không sao, nhưng lúc cười...nhìn thế nào cũng thấy vẻ đáng khinh.

Mở mắt ra nhìn cho rõ đi, nụ cười kia mà là bí ẩn ư, rõ ràng là cười damdang có hiểu không hả ? Các người không nhìn thấy bộ dáng xoa xoa hai tay của lão đặc biệt có phần thiếu đánh sao ?

Bất lực ngửa đầu nhìn trời, Mặc Thanh theo chỉ thị của thiếu gia ngồi xuống bên cạnh ngài để tên Đình Bằng căm tức ngồi một mình phía sau.

Đây chính là ( một trong những ) quyền lợi của Lam đại thiếu gia, dù là người hầu của ngài cũng có thể tham gia nghe giảng giống như các vị thiếu gia, tiểu thư hay con cháu khác trong gia tộc, không cần đứng ngoài viện lóng ngóng nghe lỏm. Cảm giác này thật tuyệt !

Mặc Thanh vô cùng hào hứng, mang theo giấc mộng cố gắng học tập kiếm tiền nuôi vợ mà chăm chú nghe giảng, có kiến thức nào ngoài sách vở là cắm cúi chép lia lịa, thỉnh thoảng nghe được một vài kinh nghiệm quý báu liền sáng mắt ra, cậu cảm thấy ngoài tác phong bên ngoài không được đứng đắn cho lắm thì Thái Thái đại sư giảng thật sự rất hay và cuốn hút.

Ông không giống như những vị đại sư khô khan khác chỉ chăm chăm suy đoán cơ sở trên lý luận mà ông còn khuyến khích môn sinh tự do sáng tạo, trình bày những quan điểm cá nhân, rồi tự do thực hành trải nghiệm có mức độ với điều hương.

Điều này làm Mặc Thanh có một suy nghĩ khác về Thái Thái đạo sư, cũng thêm khâm phục và ngưỡng mộ ông hơn.

Ngược lại với tiểu Thanh cần cù chăm chỉ, Lam Cố Tử lên giảng đường quả thật chỉ để đủ số lượng, hắn không nghe giảng cũng chẳng ghi chép lại tư liệu, cả một buổi học dài quá hai canh giờ hắn đều dùng để ngắm người hầu bé nhỏ của mình.

Nhưng kỳ lạ là từ trước đến nay, không một đạo sư nào ý kiến về việc này, dường như tất cả họ đều coi Lam Cố Tử là người vô hình, mắt không thấy tai không nghe, cũng chẳng bận tâm những lời xì xào bàn tán hay nghi hoặc về Lam Cố Tử.

Đã từng có một học sinh, vì quá bất mãn nên đã ý kiến với đạo sư nhưng kết cục của hắn ra sao ? Phạt chép gia quy một nghìn lần, bế quan ba tháng không được phép tới giảng đường, sau khi hết thời hạn chịu phạt quay trở về lớp học thì lại bị các lão sư luân phiên tế một lần.

Chỉ có một chữ thôi, THẢM !

Thảm không nỡ nhìn !!!

Mặc Thanh cũng từng nghe đến vụ này và đã được nghe tận tai bài tế của các đạo sư với vị môn sinh kia. Cũng không thể trách cậu nhận xét quá nặng nề, quả thật chẳng thể nào tưởng được, đại sư ngày thường kiệm lời nghiêm khắc đến vậy khi tế học sinh lại trổ ra biết bao nhiêu ca từ, câu chữ phong phú, làm tất cả đều đứng hình, trố mắt ngạc nhiên

Nửa canh giờ còn lại là phần thực hành, Thái Thái đại sư đi qua tủ gỗ bên trái phòng học, cặm cụi chọn ra hơn hai mươi loại hương liệu rồi mang lên bàn, có trầm hương, có tử la lan, cũng có hoa hồng cùng rất nhiều loại hương liệu khác, đương nhiên đây đều là những hương liệu đã được sơ chế chuẩn bị sẵn, mỗi loại đều được đặt trong một cái bình ngọc nhỏ để bảo quản, có dạng bột cũng có dạng chất lỏng được chiết xuất.

Cũng không biết là do Mặc Thanh từ đầu đến cuối nhìn quá chăm chú hay Thái Thái đại sư bỗng nhiên để ý đến cậu, ông vuốt chòm râu ngắn cũn dưới cằm, chỉ về phía Mặc Thanh, cười nói :

- Vị bạn học kia, đúng, chính là em, em lên đây.

Mặc Thanh mắt chữ “o” miệng quả trứng tròn vo chỉ vào mặt mình, sau khi được chính lão sư xác nhận liền ngơ ngơ ngác ngác đi lên, hiển nhiên linh hồn cậu đã sớm bay về nơi nào rồi. Cậu không làm gì sai đúng không, sao lại bị gọi lên, cậu cũng không có nói chuyện hay làm việc riêng gì mà ?

Thái Thái đại sư không hiểu tâm trạng của Mặc Thanh lúc này, lại tưởng rằng là do quá căng thẳng, ông liền vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười hòa ái :

- Bạn học này, em không có gì phải lo lắng cả, ngược lại đây coi như cũng là một cơ hội để thử nghiệm, có biết không ?

Mặc Thanh sực tỉnh, hóa ra không phải lên chịu phạt, nhưng cậu cũng có chút khó xử, sợ mình làm không tốt ảnh hưởng đến thiếu gia. Cũng không trách Mặc Thanh tự ti như vậy, trải qua bao tiết học, trong số hai người hầu thân cận của Lam Cố Tử, các đạo sư luôn chỉ chú ý đến Đình Bằng, bởi gã có thiên phú tốt lại nhanh nhạy, lần nào thực hành nếu có cơ hội thì cũng chỉ có Đình Bằng được gọi lên làm thử, còn cậu...thì chưa từng được trao cơ hội.

Nghĩ đến đây, Mặc Thanh nắm chặt tay, Thái Thái đại sư nói đúng, đây là một cơ hội, cậu không học hỏi lúc này thì còn chờ đến lúc nào nữa ? Cậu phải cố lên, không được tỏ ra yếu thế, như vậy sẽ càng làm mất mặt thiếu gia. Mặc Thanh cắn chặt răng, nghiêm túc gật đầu :

- Vâng thưa đại sư.

Nhìn liếc qua đống hương liệu được ghi chú rõ trên bàn, chủ đề của hôm nay là “ Non nước”. Mặc Thanh sau khi xác định rõ ràng phương hướng liền bắt tay vào điều hương. Non nước – cậu muốn tạo ra một loại hương vị riêng biệt, nghe thanh đạm mà chẳng phải thanh đạm, tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng chỉ thoáng qua cũng đủ lưu lại trong tâm trí, hơn nữa mùi hương này phải thật tự nhiên, không được có chút gượng ép nào cả, giống như nó là từ thiên nhiên mà phát ra vậy.

Mặc Thanh bắt đầu điều chế, cậu hoàn toàn dựa vào khứu giác của mình mà thêm bớt các loại hương liệu, tránh tình trạng khô cứng do áp đặt tỉ lệ, đong đo lên xuống, đôi bàn tay linh hoạt thoăn thoắt lướt trên bàn hương liệu. Thái Thái đại sư vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, đôi khi ông còn mỉm cười, tất cả học viên ở trong lớp này đều biết, đó chính là dấu hiệu khi được ông tán thưởng !

Rất nhiều vị thiếu gia phát hiện ra điều này, họ đều ngừng lại động tác điều chế của mình, chăm chú nhìn Mặc Thanh, muốn tìm ra lý do giải thích vì sao cậu lại được đại sư tán thưởng.

--- Tiểu kịch trường ---

Họ Lam nào đó * nhìn chăm chú suốt bốn giờ đồng hồ *

Mặc Thanh * ngượng ngùng không chịu nổi *

Tác giả : Có thôi đi không ? Hai cưng là muốn hỗ sủng hả ? Tên Lam tìm chết kia (Cố Tử - cố chết ) nhìn bốn tiếng mắt có đau không hả ? Cơm tró đủ rồi đó !!!

Họ Lam * hừ lạnh * : Nhìn thế nào cũng không đủ, dù cho có nhìn cả đời .