Lam Cố Tử chú ý đến hai bên má đã bị đánh sưng của Mặc Thanh cùng cái trán đã rướm máu, lông mày hắn nhíu lại, rút ra một chiếc khăn tay lụa thêu chỉ bạc, một tay nâng cằm cậu, một tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán, giọng răn đe :
- Lần sau em còn tự tổn thương chính mình như vậy, cậu liền có cách xử phạt em.
Mặc Thanh cực kì ngoan ngoãn nghe lời, ngồi im để cho thiếu gia lau máu trên mặt mình, thật ra cậu không cảm thấy đau, chút cảm giác bỏng rát này không là gì khi tim bị đâm một nhát ở kiếp trước, cũng chẳng thể nào bằng một phần vạn vết thương nơi tim khi phải chịu cảm giác tuyệt vọng cùng hối hận đến khôn cùng.
Mặc Thanh đã quyết định rồi, đời này cậu sẽ mãi ở bên cạnh thiếu gia, chăm sóc cho ngài, không để tên Đình Bằng kia có cơ hội trục lợi.
Đang lúc hai người mắt đi mày lại, thả tim hồng bay tứ phía thì một tiếng cạch cửa vang lên cắt đứt bầu không khí, đi vào là một thiếu niên dáng dấp khoảng mười lăm tuổi, mặt mũi đầy tàn nhang nhưng nhìn qua cũng có chút tuấn tú.
Thấy hai người trong phòng nhìn mình, thiếu niên có vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng cúi thấp đầu :
- Thiếu gia, không ngờ ngài cũng ở đây.
Trong chớp mắt khi thiếu niên xuất hiện, đồng tử Mặc Thanh co rụt lại, lòng dâng lên một cỗ oán hận điên cuồng như muốn nuốt chửng người vừa xuất hiện, là gã, Đình Bằng, kẻ phản bội ! Răng hàm nghiến chặt vang lên tiếng ken két, hai tay nổi lên gân xanh, kiềm chế đến nỗi móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, xé cả lớp da ngoài tạo nên từng vệt máu.
Cậu hít sâu một hơi cố sức làm bản thân bình tĩnh lại, rũ mi che đi vệt tàn bạo trong mắt, khi ngẩng đầu lên đã quay trở về bộ dáng bình thường, thậm chí còn nở nụ cười thân mật :
- Đình Bằng, ngươi đến thăm ta sao ?
Thiếu niên gật gật đầu, ra vẻ lo lắng hỏi han :
- Mặc Thanh, hôm qua ngươi đột nhiên ngất xỉu, ta và...thiếu gia rất lo lắng cho ngươi đấy ! Thân thể giờ sao rồi, còn khó chịu nữa không ? Mặt ngươi bị làm sao thế này ?
Mặc Thanh cười giễu trong lòng, lo lắng ? Nếu như là cậu của đời trước, nhất định sẽ vì mấy câu giả dối này của gã mà cảm động hết cả nước mắt. Một chút ngon ngọt đã mắc câu, Mặc Thanh ơi là Mặc Thanh, mày của đời trước cũng tàn tạ quá đi !
Nói đến ôn nhu, quan tâm cậu thì Đình Bằng đã là cái thá gì ? Thiếu gia hơn gã gấp tỷ lần, vì sao kiếp trước cậu chỉ nhìn thấy nó từ gã xấu xa kia nhỉ ? Phải chăng... là vì thiếu gia thân thể bạc nhược ? Nghĩ đến đây, Mặc Thanh có chút xấu hổ, cậu trời sinh thuần 0 cho nên dù thiếu gia có dịu dàng đến mức nào, cậu cũng không thể động tâm với ngài được, một phần vì thân thể ngài ấy như vậy, khụ, chắc không thể là 1 được, hơn nữa thiếu gia thần thánh như vậy, một người hầu như cậu sao có thể xứng đôi ?
Mặc Thanh bất giác cảm thấy chua sót, một cảm giác thất vọng trào lên từ đáy lòng, cậu chỉ có thể thầm nhủ với bản thân, thế nào cũng được, đời này tận tụy chăm sóc bên người ngài ấy , cậu không mong gì hơn, nhìn thiếu gia hạnh phúc là đủ rồi...
Cảm xúc ngổn ngang lấp đầy tâm trí, nhưng trên mặt Mặc Thanh vẫn treo nụ cười thản nhiên :
- Không có gì, thân thể ta đã khỏe rồi, mặt ta không sao cả, chỉ là nãy bất cẩn va đập trán vào cạnh giường rồi lại úp mặt xuống đất. Chẳng bao lâu sẽ khỏi thôi.
Đình Bằng thở phào nhẹ nhõm, Mặc Thanh bên này không thể không cảm thán, gã thật sự rất có kỹ năng diễn xuất, nếu không phải đã bị phản bội qua một lần, cậu còn tưởng bản thân trong lòng gã quan trọng lắm.
Mặc Thanh từ lúc Đình Bằng bước vào đều đặt sự chú ý lên người gã, nên không thể nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc cùng thâm trầm của thiếu gia nhà mình.
Lam Cố Tử suy nghĩ thận trọng hồi lâu, cuối cùng đã xác định : Tiểu Thanh nhà hắn cũng trọng sinh !
Không thể sai được, nếu cậu không sống lại thì vì sao lại làm những hành động quái lạ như vậy ? Hơn nữa, ánh mắt khi nhìn Đình Bằng cũng không giống, tuy Mặc Thanh rất nhanh đã che giấu, nhưng Lam Cố Tử vẫn có thể bắt lấy vệt tàn nhẫn cùng oán hận thoáng qua kia.
Nếu là Mặc Thanh lúc trước, chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn Đình Bằng lạnh nhạt như vậy, thậm chí khi nghe gã ta quan tâm còn bất giác lộ ra vẻ khinh thường cùng chế giễu.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Lam Cố Tử cảm thấy thật hưng phấn, như vậy cũng tốt, đỡ mất công hắn lôi bảo bối nhà mình ra khỏi vùng lầy dơ bẩn đó.
Dù có vui vẻ đến mức nào, khuôn mặt Cố Tử như cũ không biểu tình, dường như tất cả sự ôn nhu dịu dàng của hắn đều chỉ hiện ra trước mắt Mặc Thanh, những người khác – một cái liếc mắt cũng không xứng.
Đình Bằng nhìn vậy, hơi mím môi, tròng mắt gã lóe lên một tia tức giận. Vẫn như vậy, vẫn là như vậy, cho dù gã có cố gắng đến mức nào, Lam Cố Tử cũng chỉ dành phần ôn nhã đó cho tên Mặc Thanh kia, tên đó có gì tốt, không phải chỉ có khuôn mặt là hơn gã hay sao ? Thiên phú điều hương thì không có, làm việc hấp ta hấp tấp lại hậu đậu. Rốt cuộc nó có cái gì để hấp dẫn ngài, nó có cái gì hả ?
Không phải Lam thiếu gia ngài nên nhìn gã mới đúng sao ? Gã thiên phú tốt, làm việc cũng mau lẹ, khuôn mặt tuy không bằng nó nhưng cũng tuấn tú, vậy thì tại sao, tại sao chỉ chú ý đến nó ?
Một ngày nào đó, Đình Bằng gã sẽ khiến ngài hối hận. Gã ta đắc chí nghĩ trong lòng mộng cảnh một ngày đạp tên Mặc Thanh đáng ghét dưới chân, chiếm được sự chú ý của thiếu gia – người mà gã thầm mến bao năm nay thậm chí không tiếc thân mình, chỉ cần ngài ấy muốn, gã liền làm 0 nằm dưới thân ngài.
Đình Bằng giả dối làm cả hai người cảm thấy thật buồn nôn, chán ghét. Mặc Thanh sợ, chỉ cần gã đứng đây thêm một khắc nữa thôi, cậu sẽ không nhịn được mà lao vào đấm gã :
- Đình Bằng, ngươi không cần lo lắng, ta đã không sao rồi, ngươi cứ việc trở về trước đi.
Thiếu niên ra vẻ phản đối, mặt ngoài như thể lo lắng cho Mặc Thanh nhưng sâu trong chỉ có gã mới hiểu, gã không muốn tạo cơ hội cho Lam Cố Tử và Mặc Thanh ở bên nhau, cho dù chỉ là một phút cũng không được :
-Không được, thân thể ngươi ta không an tâm, nhỡ may lại xảy ra sự cố gì, ta sẽ thật thương tâm.
Mặc Thanh nhìn vẻ dối trá của Đình Bằng, mà biểu cảm như ăn phải ruồi bọ, đương nhiên cậu sẽ không để lộ ra vẻ mặt này, cúi đầu che đi biểu tình, vẫn là từ chối lời “quan tâm” kia :
- Ta thật sự không sao, ngươi không cần lo, ngược lại là ngươi, vẫn nên chú ý sức khỏe.
Lúc nói ra những lời này, cậu cũng phải tự khen – sức chịu đựng của mình thật tốt, nói ra cũng không cảm thấy “ngứa”.
Đình Bằng còn định kì kèo thêm nhưng Lam Cố Tử lên tiếng, đánh gãy lời gã :
- Ngươi cứ lui xuống trước đi, ta sẽ chăm sóc cho tiểu Thanh.
Đình Bằng ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu bước ra khỏi phòng :
- Dạ vâng, thiếu gia.
Nói rồi, gã quay người bước ra khỏi phòng, cửa gỗ đóng lại, Mặc Thanh rốt cuộc không cần giả bộ, lộ ra vẻ mặt chán ghét. Lam Cố Tử tuy đã biết đầu đuôi, vẫn tỏ vẻ không hiểu gì cả, hỏi :
- Tiểu Thanh, em không thích Đình Bằng ?
Bên này, nghe câu hỏi của thiếu gia, Mặc Thanh hốt hoảng : sao cậu có thể bất cẩn như vậy, thiếu gia còn đang bên cạnh, ngày thường cậu rất thân với Đình Bằng, sợ là đã lộ sơ hở, toang rồi !
Mặc Thanh hít sâu một hơi, quyết định ngả bài với thiếu gia, cũng để sau này hành động thuận tiện. Cậu ra vẻ khó nói, lắp ba lắp bắp :
- E...m, ...em chỉ là nhìn bộ dáng của hắn có chút dối trá, cậu sẽ không cảm thấy em giả tạo rồi ghét em chứ ?
Nói rồi, Mặc Thanh còn làm nũng, dùng đôi mắt quả hạnh to tròn nhìn về thiếu gia nhà mình. Giờ khắc quyết định đây rồi, thành công sau này liền tốt, còn nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ đi.. Chỉ là, cậu thật sự không muốn bị thiếu gia chán ghét.
Lam Cố Tử thỏa mãn thưởng thức dáng vẻ làm nũng siêu cấp đáng yêu của bảo bối, đương nhiên hai người họ cùng thuyền rồi, sao hắn có thể ghét cậu được. Xoa xoa đầu nhóc con, giọng dịu dàng :
- Cậu cũng thấy thế. Đừng lo lắng, cậu ủng hộ em mà.
Mặc Thanh cảm thấy trái tim mình đập nhanh gấp đôi, quyết đoán thẹn thùng đỏ mặt, rối rít cảm ơn :
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tin tưởng em.
Lam Cố Tử dùng hai trái nâng mặt bé con, tay phải bóp mũi cậu, cười bất lực :
- Em là bảo bối của cậu, cậu không tin em thì cậu tin ai ? Nhớ cho kỹ, từ nay về sau nếu có người dám đụng đến em, cứ nói cho cậu biết, cậu giải quyết tên đó, được không ?
Mặc Thanh dùng đôi mắt sáng như sao nhìn về phía thiếu gia, dù mặt đang bị ngài nâng trong tay, vẫn ra sức gật đầu :
- Không chỉ cậu bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ cậu, sau này em sẽ ra sức học tập điều hương, lúc đó cái gì của em cũng là của cậu cả.
Lam Cố Tử dịu dàng, thương tiếc sờ lên đôi gò bá vẫn còn đỏ rát, giọng nói trầm ổn :
- Được, đồ của em là của cậu, đồ của cậu là của em. Là tài sản riêng của chúng ta.
Mặc Thanh cảm thấy bản thân sắp không kìm nổi nước mắt rồi. Oa, thiếu gia thật quá dịu dàng, em muốn chết trong biển ngọt ngào này đây, hơn nữa, thiếu gia nói cậu là bảo bối của y, có thật hay không vậy ? Sức đề kháng của cậu không đủ dùng rồi !
* Tiểu kịch trường *
Tác giả : thấy ta bẻ lái ghê không, hắc hắc, tên Đình Bằng thế nhưng lại có tâm tư đó với Lam đại thiếu...
Mặc Thanh * cún nhỏ bảo vệ khúc xương * : Đình Bằng, ta không cho phép ngươi động đến thiếu gia ? Muốn thượng ngài ấy, nằm mơ, có thượng thì cũng phải là ta thượng !
- Nói đến cuối đột nhiên có chút xấu hổ làm sao đây, Mặc Thanh nuốt nước miếng một cái, cậu...cậu có thể vì thiếu gia mà gắng gượng, nhất định có thể *
( thượng : giống như đ- ấy )
Họ Lam nào đó : * đen mặt, em ấy thế nhưng nghi ngờ khả năng của hắn, đúng là nên dạy bảo nhau trên giường cái đã, tránh ra đường có hiểu lầm * Em lên giường, cậu có chuyện muốn bàn với em !
Mặc Thanh * vẫn chưa biết chân tướng * * ngượng ngùng * : Được, được, em lên liền ..
Tác giả : Đôi khi quá mức ngây thơ cũng là một cái tội ! Tự bảo trọng đi tiểu Thanh Thanh !
Chương này cũng chưa beta, có gì mọi người nhắc để em sửa nha