Chương 1: Tâm tình nữ nhi

- Tướng quân, cùng chúng thần tới tửu lâu một chuyến đi! Ngày mai là đại hôn của người...đau lòng chết mất...-Tứ hoàng tử đùa cợt.

- Tên này! Sao Ngươi không bảo Hoàng Thượng ban hôn cho ngươi đi cho..đỡ đau lòng "lợn" của ngươi!-Tĩnh Tông hách mắt mang ý khiêu chiến.

- Hừm!...

- Nhiều lời, hai ngươi cứ như khắc tinh của nhau ấy nhỉ, gặp nhau 1 cái liền cãi nhau. Để xem đại sư tỷ có đồng ý hay không kìa.- Tĩnh Hàm ngay lập tức ngắt lời không cho Tĩnh Úc lên tiếng, ngăn lại cuộc cãi vã không bao giờ có hồi kết.

Nói rồi, cả bọn họ, tổng cộng năm người năm cặp mắt đồng thời đều đổ về phía nàng. Đã nhiệt tình thế này thì thật khó lòng từ chối, nàng cười có như không, đồng ý.

-Vậy giờ Ngọ tối nay, hẹn gặp ở Mộc Đồ lâu nhé! -Đám hoàng tử, vương gia rời đi.

Đại hôn à? Nàng cười nhẹ, vốn dĩ tình cảm không tồn tại, chỉ cần môn đăng hộ đối. Thôi vậy, coi như là để cho nàng có một chốn nương thân đi. Nàng là 1 tướng quân, chinh chiến sa trường đã bao năm, người như sắt mà lòng cũng như thép, làm gì còn để ý tới tâm tình nữ nhi. Cái gọi là "muốn gả cho nam nhân mình yêu" đối với nàng mà nói, thật sự xa vời. Khẽ thở dài, nàng thuận tay hứng lấy cánh hoa bị làn gió đầu xuân thổi bay.


Bạch Họa phủ

- Linh nhi, lấy cho ta một bộ y phục, tối nay ta có hẹn.

- Vâng!- Linh nhi vừa đi vừa thắc mắc,"lâu nay chủ nhân rất ít khi ra ngoài, hết luyện cung, săn bắn lại luyện kiếm. Phải chuẩn bị cho chủ tử một bộ thật đẹp mới được. Lâu lâu mới có 1 dịp mà!"

- Để Linh nhi giúp người thay y phục

- Có chuyện gì mà hớn hở thế?- Thấy sắc mặt Linh nhi có niềm vui không giấu nổi, nàng cũng chẳng kiệm lời, thuận miệng hỏi 1 câu.

- Không phải hôm nay người có hẹn sao, ở trong phủ mãi cũng không tốt, ngày mai lại thành thân, chỉ còn dịp này, Linh nhi còn không vui thay người?-lại nói-"Nô tỳ sẽ biến người trở nên thật đẹp"! Nàng mỉm cười, có chút phức tạp.

A hoàn này đã ở với nàng rất lâu, từ khi nàng được đưa vào phủ chắc cũng hơn 15 năm rồi. Thế nên cả 2 người coi nhau như tỷ muội thân thiết cũng không có gì là lạ. Linh nhi là 1 con người hoạt bát, năng động, suốt ngày líu lo bên cạnh làm cuộc sống vốn hướng nội của nàng trở nên đỡ buồn chán hơn.

- Chủ nhân, xe ngựa tới rồi, để em tiễn người!- giọng điệu không thiếu sự hân hoan

- Được, vậy ta đi trước. Ta sẽ về sớm.

Đi từ phủ tới tửu lâu cũng chỉ mất vài phút. Cũng đã lâu rồi, nàng không ra ngoài. Quả thực, không khí ở đây thật náo nhiệt nhưng nàng không tài nào hòa nhập nổi. Có chút đượm buồn từ khóe mắt-ngày mai nàng sẽ xuất giá. Trong lòng không có một cảm xúc gì, một chút háo hức ư ? Nàng không có...

- Chủ tử, mời xuống xe!


Bước vào lâu, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng 1 lúc đều đổ dồn về phái nàng. Bộ y phục màu lam nhẹ, kiểu tóc đơn giản, dung mạo đơn thuần, dù không quá sắc sảo nhưng lại toát lên vẻ thoát tục, thanh cao hiếm có. Một người không kìm được thốt lên"Vị mĩ nữ này thật đẹp a!"

Tiểu Nhị lên tiếng:

-Mời cô nương !

Nàng bước đi theo sau, những ánh mắt này thực khiến nàng cảm thấy khó chịu, người như nàng đúng là không thích hợp với những chỗ như thế này.

Mở cửa phòng bước vào, mấy vị hoàng tử, vương gia á khẩu vô ngôn, ngẩn ngơ ngắm nhìn không rời mắt. Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

- Vô Tướng quân thật khiến chúng ta bất ngờ a!-Vãn là Tĩnh Úc lên tiếng phá tan bầu không khí "đáng sợ"

Hình ảnh 1 Vô Diệp Thần -vị tướng quân lạnh ùng đứng trên sa trường, luôn mặc một bộ thiết giáp, tóc búi cao, dáng vẻ hiên ngang hết sức hiện giờ lại biến thành tiên nữ giáng trần, phá lệ thanh tú.