Chương 42: Giấc mộng

Biên Hòa là nơi tôi ở, một thành phố tấp nập ở nội thành nhưng ngoại thành lại hết sức yên bình. Tuy tấp nập nhưng nhịp sống nơi đây lại không quá hối hả khiến người khác nghẹt thở, lại mang nhiều phần vui tươi, nhộn nhịp hơn. Trường không sống ở nội thành mà ở Ngoại thành nơi mà người ta còn nuôi cá và trồng thêm rau. Trường đi làm công việc cũng không có gì là quá nặng nề vất vả, cũng không tốn thời gian nhiều, sáng 7h làm chiều 4h về, lương không phải quá cao nhưng đủ sinh hoạt và tích góp. Trường thường hay tìm nơi vắng người đi dạo hít thở không khí trong lành, có thể câu cá, nằm ngủ dưới đám cây. Hắn không có nhiều dục vọng trong cuộc sống, chỉ thích an bình, nếu mà nói dục vọng của hắn thì đó chính là cô ta, Nguyễn Thị Oanh, cô bé ở nội thành, cô không phải là cô gái quá xinh đẹp nhưng lại có gì đó làm cho hắn cuốn hút không thôi, hắn từ lần đầu gặp cô đã yêu cô say đắm rồi.

_Trường, chúng ta chia tay đi, có lẽ chúng ta không hợp nhau.

Oanh chạy đi trong mưa để cho Trường sững sờ nơi đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn vẫn không hiểu, họ đang rất vui vẻ mà, tại sao lại nói chia tay, tại sao em lại khóc, tại sao lại chạy đi trong bầu trời mưa kia. Trường chạy theo thì có tiếng nói đằng sau khiến hắn phải dừng bước, đó là tiếng mẹ hắn, tiếng của bà hết sức tức giận

_Trường, ngừng lại, không được đuổi tiếp, nếu còn tiếp tục đuổi theo con bé đó, ta sẽ coi như chưa từng có con trên đời.

Trường từ nhỏ đã là một người con hết sức ngoan ngoãn, hắn chưa từng cãi lời mẹ hắn, nhưng trong nội tâm hắn bây giờ lại bị hết sức giằng xé, hắn muốn chạy theo thật nhanh mang em trở lại, hỏi rõ em đã xảy ra chuyện gì, hằn muốn được bên em. Nhưng tại sao mẹ hắn , người mẹ kính yêu của hắn vốn bình thường vẫn luôn ủng hộ hắn hôm nay lại nói ra những lời như vậy, tại sao mẹ đối với Oanh lại có sát khí lớn đến vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Trường ngất xỉu giữa cơn mưa to, nằm tại đó bóng tối đến bao trùm tất cả.

_Trường, anh tỉnh chưa, nào ăn chút gì nào, ngoan .

Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp đầy sự quan tâm trìu mến đấy lại ở bên tai hắn, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn chả thể nhớ được chuyện gì trước đó, nhìn người con gái trước mặt, người con gái mang cho hắn bình yên và hạnh phúc, và bên cạnh cũng là người mẹ kính yêu của mình. Hắn có cảm giác gì đó rất lạ, nhưng lại không thể nhớ được chuyện gì, hắn tiếp tục đắm mình trong hạnh phúc đó cho đến khi:

_Trường, tại sao vậy, tại sao anh chưa từng thay đổi vì em, tại sao anh bao nhiêu năm vẫn vậy, tại sao bao nhiêu năm anh vẫn giữ được cái khuôn mặt đó, bản mặt đó, mà em lại thay đổi rồi trường à, tất cả đều thay đổi rồi Trường, Trường làm ơn thay đổi vì em, nếu không thì chúng ta chia tay đi.

Cô ấy lại biến mất trước mặt tôi, trời lại mưa to, tôi chạy theo nhưng vừa chạy được 2 bước tiếng mẹ tối lại xuất hiện

_Đứng lại, để nó đi hoặc con sẽ không bao giờ quay trở lại được đây, nó không còn là nó trước kia nữa không cần giữ mãi không bỏ.

Lần nay tôi không có ngất đi, tôi nghe rất rõ, tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi quay về nhà và lại chờ cơ hội cho đến lúc

_Oanh em định làm gì vậy, em tính đi đâu.

Oanh khóc xua tôi ra

_Trường , em muốn đi thật xa em không muốn ở đây nữa, làm ơn hãy để em đi.

Trường lao vào ôm chặt Oanh

_Không Oanh , anh sẽ không bao giờ buông, dù cho chết.

Trường hôn Oanh, nụ hôn mãi không ngừng cho đến khi.

_Ba mẹ, chúng con muốn cưới, mong ba mẹ ủng hộ.

_Tất nhiên rồi con trai, bất cứ con muốn làm gì ba mẹ đều ủng hộ con.

Mọi người đều cười vui trong hạnh phúc cho đến khi trời lại đổ cơn mưa, hôm nay mưa rất lớn, nói là bão thì giống hơn, những cái cây bị gió thổi nghiêng ngả, mưa tạt cả vào nhà, mọi người không ai giám đi trên đường, Sấm sét oánh vang dội, với một thành phố yên bình như Biên Hòa thì cơn bão này là chưa từng có, Trường với Oanh đang ở cùng nhau. Oanh chạy đi, lần này Trường cầm được tay Oanh.

_Trường buông tay ra, em đau, làm ơn để em đi, lần này đừng tìm em nữa, bọn mình kết thúc rồi.

Trường vẫn giữ không buông

_Oanh, xin hãy ở bên anh.

_Trường em đau.

_Oanh, dù em đi đến chân trời góc bể, anh cũng đi theo em cho đến lúc chết.

Oanh bỏ lại một nụ cười rồi bỏ đi trong cơn bão, Trường bước theo, lần này không còn tiếng của mẹ hắn ở phía sau nữa, chỉ còn lại tiếng bão tố , sấm sét ở phía trước, hắn cứ đi đi mãi cho đến khi hắn không còn biết mình đang làm gì và ở nơi đâu nữa.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Trường dần dần tỉnh giấc, bên cạnh hắn đang yếu ớt bò dậy là một cô bé loli tóc xanh, ký ức dần trở lại, mồ hôi hắn ứa ra như tắm,từng đợt hổn hển thở gấp, hắn cầm tay cô gái nhìn chằm chằm cô.

_An nhi.

_Vâng Chủ nhân.

An nhi có chút gấp gáp.

Trường nhìn An nhi một hồi, hắn lấy lại bình tĩnh,

_Không có gì, cảm ơn em .

_Dạ không có gì chủ nhân, em em thích,.. á em không phải thích, nhưng em thích ,....

An nhi đỏ mặt chạy ra ngoài

Trường lúc này tĩnh tọa, khí tức hắn dần ổn định, hắn phát hiện mình vậy mà đã là hồn thể đại viên mãn hơn nữa trúc hồn này cảm giác hết sức cường đại, chẳng lẽ đây là sức mạnh thiên hồn thể sao, không hắn phát hiện đây tuyệt đối còn cao cấp hơn thiên hồn thể, cụ thể đến cấp bậc gì thì hắn không biết. Hắn cảm giác lúc này mình tuyệt đổi đủ khả năng so găng với Akai. Tuy nhiên đột phá nhiều như vậy cấp hắn vẫn chưa vững chắc cảnh giới, khó lòng mà thắng được, tuy nhiên Akai muốn hành hắn cũng không dễ thế.

Lúc này hắn cần tĩnh tọa điểu chỉnh cảnh giới rồi cùng mọi người sắp xếp quay về , bọn họ đã trễ so với lúc hẹn 10 ngày quay về