Chủ Nhân, Chủ Nhân _ Có tiếng nói quen thuộc vang lên , Hắn tỉnh dậy nhìn thấy xung quanh là một bình nguyên rộng lớn, bầu trời trong xanh quen thuộc , có cả mặt trời ở trên cao, đã rất lâu hắn mới thấy ánh mặt trời, ở ngoài thế giới kia ko có mặt trời cũng ko có mặt trăng , ngày thì sáng mà đêm thi tối hắn ko biết ánh sáng từ đâu ra . Nhưng mặt trời nơi đây có chút ảo diệu a, nó có cả mắt tai mũi và miệng, nó còn nháy mắt với hắn nữa kìa hay là do hắn bị ảo giác rồi. Trường lật đật đứng dậy trong tay hắn vẫn nắm chặt black winter, thanh kiếm này thật đặc biệt, lúc đó chiêu đấy của hắn đoán chừng tương đương với sức mạnh của nguyên anh kỳ . Hắn nhịn xuống mũi chân tự diễu _ gì mà nguyên anh kỳ, hắn giờ chỉ bất quá là một phàm nhân .
Hắn từ từ lấy lại cảm nhận,
Tich tách , tích tách _ Từng giọt nước rớt xuống gương mặt hắn, hắn ngòm dậy . Đó là một cô bé có mái tóc màu xanh dương, cô bé rất nhỏ nhắn, nhưng lại rất xinh xắn một cách kỳ lạ, cô bé mếu máo lại khóc không thành tiếng, che mặt đi cúi gặm xấu hổ ko dám nhìn hắn .
Hắn cảm thấy cô bé này thật quen thuộc nhất là giọng nói đó . Hắn chợt nhớ lại.
_Chủ nhân nguy hiểm.
_Chủ nhân đừng mà.
_ Chủ nhân ơi , chúc mừng ngươi nha .
_ chủ nhân,......
Hắn ôm cô bé vào lòng
_Cô thật sự là An nhi sao , sao lại có thể .
An nhi khóc sụt sịt trả lời
_An nhi không biết , hôm đó hai người tách ra đuổi lấy nhau, An nhi bám theo , rồi bước vào cánh cửa đó cuối cùng ở đây.
Trường sờ soạng An nhi một vòng, hắn theo thói quen cũ sờ cả những chỗ không nên sờ khiến An Nhi mặt đỏ hồng, tai đã tía , mắt tròn xoe .
Trường thấy An nhi như thế bèn hỏi
_Ngươi bị làm sao thế ?
An nhi ngoảnh mặt đi chỗ khác môi run run
_không, không , không có gì ạ , ,..... chủ nhân cứ tiếp tục .
Trường lúc này mới nhận ra mình lúc nãy đã không còn trong thân xác Nguyễn Oanh , hắn là một thằng con trai a, thế mà một tay đang bóp bánh bao , một tay sờ mông con gái người ta a. Bất quá mông An nhi quả thật co dãn , bánh bao còn bé nhưng không sao hắn thích bé a . Sờ rất thích
_hựm , hựm , hựm ,.... à nô , An nhi , nàng quả nhiên là thật, ta thật sự rất bất ngờ và vui mừng .
An nhi thấy Trường rút tay về, nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của hắn, nàng biết hắn là thực sự vui vẻ vì nàng , nụ cười của hắn khiến nàng thất thần một lúc rồi nàng nhìn trên tay hắn thì hoảng hốt.
_Chủ nhân, chủ nhân, đó là , đó là black winter , chủ nhân mau cất nó lẹ đi ,đừng cho người khác thấy .
Trường hơi nghi hoặc nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh, hắn chưa bao giờ nghi ngờ An nhi
_Poket hiện.
Pocket hiện ra , đó là một quả cầu nhỏ, trên là màn hình để nt gọi điện thoại , kiểm soát túi tiền và túi trữ vật đều thực hiện trên đó riêng chỉ có túi vũ khí là một giá treo hình cong vòng quanh người hắn được gắn trên pocket, có mười ngăn vũ khí lớn, ngoài ra mỗi ngăn có thêm vài cái ngăn nhỏ chứa phụ kiện này nọ hơn nữa thiết kế này còn có thể treo đồ đạc mặc . hắn đưa black winter vào ngăn đầu tiên, gắn vào sau đó hắn sử dụng ý niệm rút ra, pocket liền hiện ra trong giây lát rồi black winter xuất hiện trước mặt hắn đúng tầm hắn nắm và xuất chiêu, cứ thử nghĩ nếu hắn có 10 vũ khí và một đống phụ kiện khác nhau gắn vào thì có bao nhiêu bài có thể xài , hắn thử vài lần thì thích thú
_Cái pocket này quả thật tiện dụng hơn cái hệ thống chết tiệt của tên thần lười biếng kia cho nhiều .
An nhi mà biết ý nghĩ của hắn thì chắc khóc luôn _ nó còn có thể phát triển a chủ nhân, đừng thất vọng về nó vậy chứ .
Trường nghịch tí xong thì vội hỏi
_An nhi sao ngươi biết black winter .
An nhi cười hì hì trả lời
_An nhi đã ở đây được một năm rồi sao lại không biết cơ chứ, black winter là một trong vũ khí 4 mùa , còn có yelow spring, white summer,và red autum , đó là 4 vũ khí của 4 vị công chúa, chúng xuất hiện suốt trên báo đài mỗi tuần, 4 vị công chúa mỗi người đều có số lượng fan kinh khủng , còn chủ nhân thì sao lại có được nó, ta nhớ nó là của vị công chúa thần bí thoắt ẩn thoắt hiện , nhưng mỗi lần xuất hiện đều là kinh thiên động địa, rung chuyển cả tháp.
Trường cảm thấy một tầng sương mù trước mặt khó hiểu
_Ngươi nhớ Mây không, ta luôn tìm cổ, rốt cuộc cổ lại ở đây, từ khi linh hồn ta và Nguyễn Oanh tách ra thì ký ức ta rất mơ hồ . Hơn nữa sao ngươi lại ở đây trước ta một năm chúng ta vào cùng lúc mà .
An nhi nhớ ra cái gì đó nàng lấy ra một vật màu xanh da trời sáng lấp lánh như kim tuyến .
Trường tò mò hỏi
_Đây là cái gì
An nhi trả lời
_Là nó đó , An nhi và nó là một , An nhi là hồn nó là thể , bây giờ An nhi có thể tự do di chuyển rồi không cần bám vào nó nữa .
Trường gật đầu
_À ra là nó hả .
sau đó hắn chuồn mất tiêu , để lại An nhi ở đó ngơ ngác _ ơ , A rê , …..