Chương 731: Q3 - Chương 302: Thiếu nữ bị thương

Dùng hai chữ Hoàng Lân(*) để làm tên núi, có thể thấy Hoàng Lân ở đây nhiều đến thế nào. Trên một ngọn núi lớn thế này nhưng hầu như không có lấy một nhánh cây, ngọn cỏ, phóng mắt nhìn khắp nơi đều là màu vàng xám của đất. Mùi hôi trong không khí cực kỳ nồng đậm, càng đi lên trên núi mùi càng nặng, mặc dù hiện giờ đạo hạnh của Thẩm Thạch không thấp nhưng cũng có chút không chịu đựng nổi, hắn nhíu mày đưa tay che miệng, mũi.

(*) Hoàng Lân: phốt pho.

Về phía Trần Trung, mới lên núi gã đã sớm lấy một chiếc khăn vải che mặt. Hình như cảm thấy ánh mắt của Thẩm Thạch có chút khác lạ, gã nhún vai, nói:

- Mùi hôi ở đây quá nặng, bọn ta đến đây mấy lần mà cũng không chịu đựng nổi.

Thẩm Thạch lắc đầu, nói:

- Có chuyện lạ là, ở đây có mùi hôi khó chịu như thế, tại sao hết lần này tới lần khác các ngươi lại chọn chỗ này để gặp lão tổ giao người?

Trần Trung cười khổ nói:

- Thứ nhất, chỗ này do lão quái kia chọn, bọn ta cũng không có cách nào khác, nếu không thì Thiết ca, A Hồng và ta cũng không thích tới đây. Thứ hai, tuy ngọn núi này cằn cỗi, toàn sỏi đá nhưng quả thực kín đáo, ít ai lui tới, nếu giao người ở đây, gần như sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Thẩm Thạch gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên ngọn Hoàng Lân Sơn này là một vùng tĩnh mịch, khe núi có ở khắp nơi, nhiều chỗ dốc dựng đứng như vách núi, đủ loại địa hình xuất hiện, nhìn kỹ có thể nhận ra dấu vết tác động của mưa gió, thời gian. Ở trong dãy núi có địa thế phức tạp như vậy, tuy rằng không có cây cối che chắn nhưng chỉ cần tìm một khe núi sâu nào đó, cộng thêm chỗ này hầu như không có ai đến thì quả thật người ngoài khó có thể phát hiện.

- Lão tổ kia chọn một nơi tốt đấy.

Thẩm Thạch lạnh nhạt nói với Trần Trung, sau đó nói tiếp:

- Thật sự ngươi không biết thân phận của lão?

Trần Trung lắc đầu, nói:

- Thẩm đại ca, không dám gạt huynh, lão quái vật kia là đại nhân vật Nguyên Đan Cảnh, chúng ta chỉ là tán tu, làm sao có cơ hội mà tìm hiểu? Hơn nữa trước giờ, mỗi lần gặp nhau lão đều dùng khăn vải che mặt, giấu kín diện mạo của mình. Do đó, đến giờ bọn ta vẫn không biết thân phận thật của lão ra sao?

Nói đến đây, đột nhiên mặt Trần Trung lộ ra vẻ châm biếm, cười lạnh nói:

- Với thân phận là một người tu hành đạt đến cảnh giới Nguyên Đan Cảnh nhưng lão lại làm những chuyện này, chắc chắn lão không dám để lộ danh tính, nhỡ lộ ra thì chỉ sợ thân bại danh liệt trong nháy mắt.

Thẩm Thạch im lặng không nói gì, hắn đang tập trung suy nghĩ. Hiện nay, giới tu chân của Nhân tộc đang vào lúc cường thịnh, người tài giỏi liên tục xuất hiện, trừ Tứ đại danh môn mạnh nhất thì số lượng tu sĩ đạt tới cảnh giới Nguyên Đan Cảnh cũng không ít.

Nhưng nói thế nào thì trong giới tu sĩ Nhân tộc, Nguyên Đan Cảnh cũng là cảnh giới cao nhất, chắc chắn danh tiếng của mỗi người đạt đến cảnh giới này đều rất nổi, được nhiều người biết đến. Như hôm trước ở thành Hắc Mộc, lão chưởng quầy của Thần Tiên Hội lơ đãng nói ra một câu với Thẩm Thạch, khu vực gần đây có một tu sĩ Nguyên Đan Cảnh nổi danh, có lẽ người lão nói đến là lão tổ Lý gia của Huyền Âm Môn ở Thiên Âm Sơn, ngoài thành Tây Lô thuộc Âm Châu.

Không lẽ chính là lão quái vật này…

Sắc mặt Thẩm Thạch không lộ ra bất kỳ vẻ gì khác thường, chỉ là ánh mắt hắn trông lạnh lùng hơn vài phần.

Dù có thật như thế hay chỉ là suy đoán cũng khiến người ta có chút do dự, nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt đương nhiên là nhanh chóng tìm ra cô gái tên A Hồng mang Hứa Tuyết Ảnh đến Hoàng Lân Sơn. Có điều Thẩm Thạch và Trần Trung liên tục tìm trong Hoàng Lân Sơn một ngày, đến khi sắc trời trở tối, màn đêm buông xuống mà hai người vẫn không tìm được gì.

A Hồng và Hứa Tuyết Ảnh giống như đột nhiên biến mất trên cõi đời, bất kể bọn hắn tìm thế nào thì đến giờ vẫn không thấy tung tích.

Đến khi trăng treo trên trời, vô số ánh sao lấp lánh chiếu ánh sáng lên ngọn núi hoang vu này, sắc mặt Thẩm Thạch đã rất khó coi. Phía sau hắn, vẻ mặt Trần Trung cũng đang lo lắng, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Không thể nào, không có khả năng hai nàng đi nơi khác, có lẽ ở đây, ngay chỗ này…

Thẩm Thạch đang bình tĩnh thì nghe Trần Trung lo lắng lẩm bẩm, hắn cố nén lửa giận và nôn nóng trong lòng, tiếp tục tìm kiếm khắp Hoàng Lân Sơn. Song khi Trần Trung dẫn Thẩm Thạch kiểm tra khe núi ba người Thiết ca, A Hồng và gã từng tới mà phía dưới vẫn không có lấy một bóng người, cuối cùng Thẩm Thạch cũng không nhịn được nữa.

Đột nhiên mắt hắn lóe lên, một tay nắm lấy vạt áo trước ngực Trần Trung, không để gã kịp phản ứng đã nghe phịch một tiếng, cả người gã bị Thẩm Thạch nắm lấy, đẩy vào vách đá bên cạnh làm rơi xuống một lớp bụi Hoàng Lân.

Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Trung, lạnh giọng nói:

- Ngươi lừa ta?

Trần Trung còn chưa mở miệng thì đột nhiên cảm thấy trước mặt xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt, là một cây băng tinh bén nhọn đang đâm vào mắt gã. Hồn vía Trần Trung lên mây, gã kêu lớn thất thanh:

- Đại ca, tha mạng, tha mạng!

Tiếng thét tuyệt vọng vang lên, cây băng tinh dừng lại, chỉ cách mí mắt Trần Trung chừng hơn một tấc. Khắp ngọn núi này đều có Hoàng Lân, một khi gặp lửa sẽ lập tức bốc cháy nên Thẩm Thạch không dùng loại thuật pháp nào thuộc hệ hỏa ở đây. Nhưng nếu dùng thuật pháp hệ thủy, ngưng nước thành băng thì không có vấn đề gì.

Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn gã, cánh tay phải giơ trên không trung, chỉ cần tiến thêm một chút là mắt của Trần Trung sẽ bị chọc mù. Trán Trần Trung toát mồ hôi lạnh, gã cố gắng mở miệng cầu khẩn nói:

- Đại ca, đại ca, huynh hãy nghe ta nói, ta thật sự…

Lúc gã liều mạng cầu xin thì lông mày của kẻ như hung thần ác sát là Thẩm Thạch đột nhiên nhíu lại, hình như nhận thấy cái gì, cánh tay đang nắm áo Trần Trung thả ra, quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Trần Trung như tìm được đường sống trong chỗ chết, gã lảo đảo vài bước, cố gắng lắm mới đứng vững được, miệng thở dốc. Trong lúc gã đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy cái gì, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.

Trong bóng đêm vắng lặng này, từ một chỗ khác truyền tới tiếng bước nhân nhè nhẹ.

Một bóng người gầy gò, chậm chạp đi từ bên kia khe núi đi ra, bước chân loạng choạng. Ánh trăng như nước chiếu xuống thân người nàng.

Mái tóc mềm mại rối loạn, có vài sợi phủ trước khuôn mặt, nhìn vào trông như nữ quỷ, cảnh tượng có chút thê lương. Lúc trông thấy thân ảnh này, sự kinh ngạc ban đầu qua đi, hắn lập tức phóng tới, chỉ mấy hơi thở Thẩm Thạch đã đến trước người cô gái. Nhờ ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, khuôn mặt xinh đẹp, quen thuộc của cô gái hiện ra trước mắt hắn.

Thình lình là Hứa Tuyết Ảnh.

- Tiểu Ảnh…

Thẩm Thạch kêu một tiếng thất thanh, sau đó tiếng của hắn như dây cung bị đứt giữa chừng, lời định nói cũng dừng lại. Sắc mặt Hứa Tuyết Ảnh không được tốt, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, nhiều chỗ còn bị rách. Nghiêm trọng nhất là vị trí ở giữa bụng có một vết thương lớn, hình như là do một lưỡi dao sắc bén chém vào chỗ đó, dưới lớp áo, da thịt bị chém sâu, không khỏi khiến người khác thấy mà giật mình.

Trên da thịt trắng như tuyết, máu tươi đỏ thẫm đang không ngừng tuôn ra, máu đỏ và da trắng như tuyết cùng ở một chỗ. Có cảm giác như đó là hai màu sinh tử, khiến người ta không khỏi bị kích động mãnh liệt.

Về phía Hứa Tuyết Ảnh, chẳng biết tại sao trên người bị trọng thương như thế nhưng thần trí của nàng vẫn tỉnh táo như cũ. Nàng nhận ra người đàn ông đang phẫn nộ, lo lắng trước mặt là Thẩm Thạch. Dưới ánh trăng, nửa người nàng bị máu tươi nhuộm đỏ, có lẽ từ nhỏ đến lớn thiếu nữ xinh đẹp này chưa từng bị vết thương nào như thế. Đột nhiên khóe miệng nàng khẽ nhếch, sau đó nở nụ cười.

- Thẩm đại ca, huynh… đến cứu muội phải không?

Thẩm Thạch cắn chặt hàm răng, mắt chăm chú nhìn vết thương đáng sợ trên người Hứa Tuyết Ảnh. Sau đó, hắn tiến lên một bước, ôm thiếu nữ đã mệt mỏi, kiệt sức vào lồng ngực mình.