Theo bà lão kia tiến vào gian ốc trạch, đi xuyên qua cửa trước đình viện liền tới được phòng tiếp khách. Thẩm Thạch nhìn thoáng qua xung quanh liền thấy gian phòng này cực kỳ sáng sủa sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, xem ra không chỉ có gian phòng này mà tất các các gian phòng khác bên ngoài kia cũng thế, chủ nhân của nơi này là người rất thích sạch sẽ, vì thế trong nhà được dọn dẹp vô cùng tốt.
Chỉ là đi được một lúc lâu như thế, ngoại trừ lão phu nhân này ra thì Thẩm Thạch cũng không gặp được người nào khác, ngay cả nha hoàn cũng không gặp được ai. Sau khi an vị trong phòng tiếp khách, vị lão phu nhân tự mình bưng nước trà đến, Thẩm Thạch nhịn không được hỏi:
“Sao ở đây chỉ có một mình người vậy, hạ nhân hầu hạ người đâu hết rồi?”
Bà lão nở một nụ cười hòa nhã, khoát tay nói: “Nào có hạ nhân nào đâu, một lão thái bà như ta có thể tự mình làm mọi việc, không cần ai hầu hạ cả. Hơn nữa năm đó lúc ta còn trẻ thì cũng đã từng là hạ nhân hầu hạ cho một gia đình giàu có, bây giờ quen làm việc rồi thì còn cần người khác đến hầu hạ ta làm gì?”
Thẩm Thạch im lặng một lát, nói: “Thì ra là thế.”
Bà lão cười nói: “Công tử, mời uống trà. Đúng rồi, ngươi là bằng hữu của Trung Nhi nhà ta sao?”
Thẩm Thạch gật đầu nói: “Đúng vậy, tại hạ có một số việc cần tìm hắn, không nghĩ là hắn cũng không có ở nhà.”
Bà lão thở dài nói: “Đứa nhỏ này vẫn luôn luôn bận rộn như thế, suốt ngày đều bôn ba bên ngoài, ngay cả ta cũng phải thấy mệt mỏi hộ nó. Nhưng mà cũng may mắn là nó ở ngoài kia cũng có được mấy người bằng hữu như các ngươi, sau này ở bên ngoài mong ngươi thay ta để ý hắn một chút.”
Thẩm Thạch giương mắt nhìn thoáng qua bà lão một cái sau đó trầm mặc nói: “Lão phu nhân quá lời rồi. Bất quá… xin thứ cho tại hạ nói thẳng, người cùng ta vốn không quen biết, trong nhà lại chỉ có mình người mà người lại để cho ta vào nhà dễ dàng như vậy, kỳ thật cũng hơi nguy hiểm.”
Bà lão ngơ ngác một chút sau đó cười cười nói: “Công tử nói cũng có lý, bất quá ta biết rõ tính Trung nhi mà, ở bên ngoài tính tình nó có chút lỗ mãng, lão nương cũng lo lắng vô cùng, nhưng mà nó sẽ không dễ dàng tiết lộ vị trí nơi đây đâu, ngoại trừ mấy bằng hữu tốt của nó mới biết đến chỗ này. Công tử nếu đã đến đây để tìm nó thì chắc chắn chính là hảo hữu của Trung nhi nhà ta rồi, ta đương nhiên phải chiêu đãi tốt một chút.”
Lông mày Thẩm Thạch thoáng nhíu lại, trong lòng không hiểu sao lại thở dài một hơi, sản sinh ra lòng đề phòng đối với Thần Tiên Hội.
Lão phu nhân tiếp tục châm trà cho Thẩm Thạch, sau đó lại nghe thấy lão phu nhân hỏi: “Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên họ của công tử, ngươi tìm Trung nhi có việc gì thế? Mấy ngày nay nó không có ở nhà, cũng không biết đến bao giờ thì nó mới trở về, hay là ngươi cứ để lại lời nhắn, ta sẽ chuyển lời đến cho Trung nhi, ngươi thấy như thế có được không?”
Thẩm Thạch chậm rãi lắc đầu, một lát sau lại thở dài một cái nghĩ thầm quả nhiên mình vẫn không thể làm được những việc quá mức ác độc, nhất là khi đối mặt với một bà lão hiền lành như thế này. Nghĩ đến đây hắn đứng dậy nói: “Được rồi, việc này tốt hơn hết vẫn là để tại hạ gặp mặt trực tiếp hắn rồi nói sau, hôm nay tại hạ…”
Lời nói còn chưa dứt thì đột nhiên cả hai người đồng thời quay đầu nhìn ra phía cửa, bởi vì lúc này từ phía cửa lớn đột nhiên truyền đến vài tiếng đập cửa “phanh phanh”.
Trên mặt Trần lão phu nhân hiện lên vẻ vui mừng, lập tức đứng lên cười nói: “Chắc là Trung nhi đã quay về rồi, công tử hãy ngồi đây đợi đã, ta đi dẫn hắn đến đây.”
Bà lão nói xong liền bước nhanh ra phía cửa lớn, Thẩm Thạch trầm mặc nhìn theo bóng lưng của bà lão, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần dần trở lên lạnh lẽo hơn.
※※※
Bên trong hậu đường của chi nhánh Thần Tiên Hội Hắc Mộc Thành.
Lão chưởng quỹ lúc trước cung cấp tin tức cho Thẩm Thạch giờ này đang ngồi một mình trong thư phòng, phần lớn thời gian thì gian phòng này thuộc về một mình y, y rất thích ngồi một mình trong căn phòng này lặng im suy tư nơi đây và nhâm nhi một bình trà thơm.
Hiện tại y đang làm như vậy, ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn đọc sách, trên tay nâng một ly trà thơm ngát nhấp một miếng, ánh mắt y nhìn lên phía trên mặt bàn đọc sách, trên đó có một hộp gỗ nhỏ bên trong có lót tơ lụa đặt một viên yêu đan có phẩm chất vô cùng tốt, chính là viên yêu đan của yêu thú cóc mà lúc trước Thẩm Thạch đã đem ra trao đổi.
Ánh mắt lão chưởng quỹ đảo quanh viên yêu đan, chân mày y nhíu lại giống như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau từ phía cửa thư phòng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng này.
Lão trưởng quỹ có chút bất mãn, thường ngày có rất ít người đến quấy rầy y giờ này, nếu có thì hơn phân nửa đều là tâm phúc của y hoặc là có chuyện gì đó rất gấp. Y đè nén sự bất mãn trong lòng xuống, nhàn nhạt nói:
“Vào đi.”
Két một tiếng… cửa phòng bị người đẩy vào, đi vào lại là người thanh niên lúc trước tiếp đón Thẩm Thạch, chưởng quỹ nhìn hắn rồi nói: “Viên Nữu, có chuyện gì sao?”
Thần sắc thanh niên tên gọi Viên Nữu kia có chút lo lắng không yên, nhưng rõ ràng hơn vẫn là vẻ sốt ruột và bất an, nhất là khi nhìn thấy viên yêu đan đang để trong hộp gỗ trên mặt bàn thì thần sắc y lập tức kiên định hơn, đi nhanh tới chắp tay nói:
“Tống chưởng quỹ, chúng ta thật sự không quản đến người kia sao?”
Tống chưởng quỹ nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Ý của ngươi là sao?”
Viên Nữu do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Tống chưởng quỹ, chuyện tình của Trần Trung chúng ta đều rõ, y bất quá là nhận ủy thác của một ít đại nhân vật làm một số việc ô uế để đổi lấy linh tinh tu luyện, y chết không có gì đáng tiếc, nhưng vị lão mẫu đối với việc này không liên quan, bà ấy thường thích làm việc thiện, lại thường xuyên cứu tế những người khó khăn, trong thành cũng nổi tiếng là người lương thiện. Một người tốt như thế, chúng ta không thể…”
“Không thể thế nào?” Tống chưởng quỹ lên giọng nhìn chằm chằm Viên Nữu sau đó trầm giọng hỏi.
Nghe thấy được tiếng quát của Tống chưởng quỹ, Viên Nữu vốn toàn thân đầy dũng khí, bất chợt như bị dội một gáo nước lạnh, lắp bắp nói không lên lời. Tống chưởng quỹ nhàn nhạt nhìn y, thò tay cầm lấy viên yêu đan trước mặt, trầm mặc một lát bỗng nhiên nói: “Ta nhớ được ngươi cũng là dân bản địa ở Hắc Mộc Thành, chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với Trần lão phu nhân kia sao?”
Viên Nữu cắn răng nói: “Đúng, lúc tiểu nhân còn trẻ trong nhà khốn bần vô cùng đã từng được nhận ân của Trần lão phu nhân tặng cho mấy bát cháo.”
Tống chưởng quỹ yên lặng nhìn Viên Nữu, Viên Nữu dường như có chút khẩn trương nhưng vẫn cố nghiêm mặt cắn răng đứng tại chỗ. Sau một lúc, sắc mặt Tống chưởng quỹ dần hòa hoãn xuống, y thở dài nói: “Vị Thẩm công tử kia thoạt nhìn cũng không phải loại cùng hung cực ác gì cả, người ta tìm đến Trần lão phu nhân cũng không nhất định là để gây phiền toái.”
Cơ mặt Viên Nữu thoáng vặn vẹo, nhịn không được nói: “Nhưng mà hắn dùng một viên tứ giai yêu đan chỉ để mua tin tức…”
Câu nói kế tiếp y không nói thêm gì nữa, nhưng mà ý tứ trong lời nói của y thì vô luận là trong lòng bản thân y hay Tống chưởng quỹ đều rõ ràng. Trong mắt của người tu đạo thì giá trị của một viên tứ giai yêu đan vượt xa tính mạng của một bà lão tầm thường kia, vậy mà vị Thẩm công tử này lại chịu bỏ ra một cái giá lớn như thế, đối với y mà nói thì Trần lão phu nhân hoàn toàn không phải trở ngại.
Nếu có trở ngại thì chính là sự tình thuận tay mà thôi, ít nhất thì phần lớn người tu đạo đều cho là thế.
Tống chưởng quỹ trầm mặc một lát, sau đó vẫn lắc đầu một cái nói: “Ngươi chớ nhúng tay vào việc này.”
Viên Nữu vội vàng nói: “Tống chưởng quỹ, người…”
Tống chưởng quỹ đột nhiên khẽ vươn tay ra ngăn không cho Viên Nữu khần cầu tiếp: “Vị Thẩm công tử này có trong tay Minh Bài đại biểu cho việc hắn có được thân phận là khách quý của một Đại chưởng quỹ chấp chưởng ít nhất một châu của bản hội, hơn nữa việc hắn làm đều chiếu theo quy củ của Thần Tiên Hội, vô luận như thế nào thì chúng ta cũng không thể nhúng tay vào.”
Sau đó hắn tự tay đậy nắp hộp gỗ trên bàn rồi đưa cho Viên Nữu, nói: “Ngươi đem việc này đến chi nhánh bên Lưu Vân Thành ở Hải Châu…Ân, kể cả tổng đường bên kia cũng nên báo cáo qua một chút, thử xem phản ứng của hai bên đó thế nào rồi hãy nói tiếp. Về phần Trần gia thì cũng đừng quản đến nữa.”
Trên mặt Viên Nữu xẹt qua một chút tức giận và lo âu, sau một lát thì vẫn phải cúi đầu thấp giọng nói: “Vâng.”
※※※
Bên trong mấy gian phòng ốc của Trần gia.
Thẩm Thạch đứng ở bệ cửa phòng khách, ánh mắt dõi theo bà lão đang mỉm cười đi đến bên cửa lớn, thò tay mở cửa, đứng ở ngoài cửa chắc hẳn là nhi tử Trần Trung của bà ấy a.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu xẹt qua thân ảnh xinh đẹp của Hứa Tuyết Ảnh, không suy nghĩ nhiều thêm bước một bước ra ngoài phòng khách. Nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn đột nhiên tụ lại, thân thể chấn động mãnh liệt giống như nhìn thấy sự tình bất khả tư nghị.
Ở phía đình viện đằng kia, bà lão hiền hòa đang mỉm cười chờ ở cửa ra vào, bà ngẩng đầu lên đang muốn nói cái gì đó thì sắc mặt trong nháy mắt đông cứng lại.
Một mũi kiếm băng lãnh mang theo vài vết máu xuyên qua bụng của bà lão rồi chui ra phía sau lưng bà.
Khoảng khắc đó, cả không gian như rơi vào tĩnh mịch băng lãnh vô cùng, sau đó trong nháy mắt mũi kiếm dính máu kia giống như một con rắn độc khẽ lay động “vèo” một tiếng chui qua thân hình già nua, rút trở về.