Chương 715: Q3 - Chương 286: Hoài niệm và uống rượu

Trốn sau một gốc đại thụ bên ngoài cách gian phòng đổ nát không xa Thẩm Thạch nghe thấy được lời của ba người một cách rõ ràng, nhất thời lông mày nhíu lại. Nghe ý tứ của họ thì hiển nhiên ba tu sĩ này cũng không phải là người tốt thế nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp thì nghe được người trong phòng nói một câu: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hiện tại gốc Phù Quang Thảo này còn chưa trưởng thành thế nhưng còn chúng ta thì sao, cứ thế mà bỏ đi ư?”

Trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, sự chú ý đều rơi cả vào góc phòng, chỉ thấy đại bộ phận của gốc Phù Quang Thảo bị thân thể của Hồng Tỷ che khuất nhưng vẫn có một chút quang huy màu bạc mỹ lệ kỳ diệu lóe lên, hiển nhiên là vẫn còn cách khá xa.

Ba người trong phòng bắt đầu tranh luận, Thẩm Thạch nghe một lúc thì phát hiện ra ý kiến của ba người không giống nhau, tu sĩ bật cười đầu tiên chủ trương nhổ nó, làm gì có chuyện thấy rồi mà bỏ đấy được nhưng Hồng Tỷ lại có ý kiến hoàn toàn trái ngược, suy nghĩ của nàng cũng rất đơn giản, một linh thảo chưa trưởng thành mà đã nhổ nó lên thì thật là đáng tiếng.

Còn Thiết ca thì không có ý kiến, lắng nghe đồng bọn tranh chấp nửa ngày thì y bỗng nhíu mày rồi hỏi một câu: “Tiểu Hồng, Phù Quang Thảo này có thể trồng lại không? Nếu như được thì đợi chút nữa tới Lam châu rồi trồng lại cũng được”

Hồng tỷ cười khổ nói: “Các loại linh thảo quý hiếm luôn có yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với linh khí quanh nơi nó sinh trưởng, ta không có khả năng này, có lẽ chỉ có những đại nhân vật của Tứ Chính danh môn mới có biện pháp.” Nói tới đây nàng khẽ dừng một chút như nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt lộ vẻ ngưỡng mộ nói “Nghe nói trong Lăng Tiêu Tông ở Hải Châu có một vị tên là Vân Nghê trưởng lão chấp chưởng Đan Đường có đạo pháp sâu không lường nổi, về luyên đan thì càng là thiên hạ vô song, có lẽ chỉ có lão nhân gian mới có bổn sự như vậy”

Thẩm Thạch đang trốn ở ngoài phòng khẽ chấn động, không thể ngờ được rằng lúc này lại nghe thấy tên của Vân Nghê trưởng lão, lúc ở trên Kim Hồng Sơn đương nhiên là hắn đã thấy Vân Nghê trưởng lão nhưng địa vị của hai người là một trời một vực, ngày thường cũng hiếm xuất hiện nên hắn nhiều lắm cũng chỉ mới thấy vài lần thôi, thật không thể tưởng tượng nổi danh khí của Vân Nghê trưởng lão lại lớn tới như vậy, ngay cả những tán tu này cũng cục kỳ kính trọng.

Nói tới đây thì Thiết ca cũng đành bó tay, cuối cùng hừ một tiếng nói: “Được rồi lời Trần Trung cũng có đạo lý, chúng ta làm người tốt từ bỏ gốc linh thảo này về sau có ai đó đạt được chỗ tốt thì sẽ nhớ chúng ta ư? Nhổ đi thôi!”

Tu sĩ tên là Trần Trung cười ha ha rồi xoay người nhìn về phía Hồng tỷ, Hông tỷ lắc đầu nhưng cũng không nói thêm gì nữa chỉ khua tay: “Ngươi làm đi, ta không hạ thủ nổi” Nói rồi lại khẽ thở dài “Ai, nếu đây là một gốc Phù Quang Thảo trưởng thành rồi lại được giao cho đám người như Vân Nghê trưởng lão thì không biết có thể luyện thành loại đan dươc gì?”

Dựa vào những lời thổn thức của nàng thì xem ra là cũng có chút đau lòng.

Thiết ca tỏ vẻ băn khoăn, kéo nàng sang một bên thấp giọng nói: “Rồi rồi, chúng ta cũng chỉ là những tán tu không lý tưởng trong giang hồ, không thể nào so sánh với những đại nhân vật kia.”

Hồng tỷ nở nụ cười, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn không gian yên tĩnh bên ngoài gian phòng đổ nát, một lát sau nói: “Thiết ca, ta nhớ trước kia khi đi qua nơi này gặp không ít quỷ vật yêu thú, hơn nữa Phù Quang Thảo dù chưa trưởng thành nhưng cũng hấp dẫn một số yêu thú có linh giác nhạy cảm tới nhưng vì sao hiện nay lại vắng vẻ như vậy? Những yêu thú và quỷ vật kia chạy đi đâu rồi?”

Thiết ca ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cũng không rõ lắm bất quá trước khi lên núi ta có nghe dược một tin tức là trước đó vài ngày đột nhiên Thần Tiên Hội trong Thiên Hồng Thành phái ra một nhóm nhân mã tiến vào dãy núi Thanh Long hơn nữa không phải là tới phía trước mà là tới sau núi lùng sục. Cũng không biết bọn họ đi đâu nhưng nhìn sự khác thường của vùng phế tích này thì có vẻ như nơi này đã bị người của Thần Tiên Hội lùng sục?”

Hồng tỷ ngẩn ra một chút rồi nói: “Người của Thần Tiên Hội tới đây làm gì?”

Thiết ca nhún vai nói: “Có trời mới biết! Cũng có người suy đoán là tầm bào. Dù sao bằng thế lực của Thẩn Tiên Hội thì trong Thiên Hồng Thành cũng không ai làm gì nổi, hơn nữa nhân thủ của họ lại đông, dù có là bảo vật gì đi nữa thì cũng không thoát khỏi mí mắt của họ”

Hai người thấp giọng hàn huyên vài câu, đằng sau Trần Trung đã đi ra vẻ mặt vui mừng nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi”

Không bao lâu, ba người đã rời khỏi gian phòng đổ nát, đi ra ngoài vùng phế tích rồi khuất bóng. Một lát sau Thẩm Thạch mới từ đằng sau cổ thụ đi ra, nhìn về phía ba tu sĩ rời đi, nhíu mày, thấp giọng nói: “Thần Tiên Hội…”. Sau lưng hắn một con Hồ Ly cũng chui ra hết nhìn đông lại nhìn tây như là đang xác định tình cảnh rồi đột nhiên kêu lên một tiếng vui vẻ sau đó xông vào trong căn phòng đổ nát.

Thẩm Thạch xoay người lại, khuôn mặt tỏ ra buồn cười, cũng không vào phòng mà chỉ đứng yên ở đó, không lâu sau chợt nghe thấy một tiếng kêu chói tai “ô ô” trong phòng, một lát sau Hồ Ly nhảy ra ngoài rồi chạy tới bên cạnh Thẩm Thạch nhìn hắn, ánh mắt ai oán miệng không ngừng kêu lớn.

Thẩm Thạch cười nói: “Người ta đã lấy rồi ngươi không thấy sao?”

Hồ Ly giận dữ đi vòng vòng tại chỗ rồi rống lên một tiếng về phía xa của phế tích, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi không biết đang nghĩ gì, Thẩm Thạch cảm thấy có một chút quen thuộc, không nhịn được cười, sờ lên đầu Hồ Ly nói: “Lúc này ngươi có phần giống với con heo đần kia”

Nói rồi liếc qua gian phòng đổ nát, quả nhiên không nhìn thấy ánh sáng màu bạc kỳ diệu nữa, hắn khẽ lắc đầu rồi dẫn Hồ Ly rời khỏi nơi này.

Khi xuống núi cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, dọc theo con đường nhỏ đầy cỏ hoang trong núi hắn và Hồ Ly cuối cùng cũng rời khỏi dãy núi Thanh Long nơi đã trú lại tận ba tháng để trở về Thiên Hồng Thành.

Khí tức phồn hoa náo nhiệt như thủy triều đập vào mặt, giật mình mới biết đã trở lại nhân gian, hồng trần như nước, người đi đường tựa như kiến. Thẩm Thạch cùng Hồ Ly đi trên đường phố, vừa vô tình cũng là cố ý tránh con phố dài nơi đặt tổng đường của Thần Tiên Hội. Quần áo của hắn lúc này tuyệt không khiến người khác chú ý, còn bộ lông của Hồ Ly cũng đã dài ra không ít nhưng so với bộ lông trắng noãn như tuyết thời kỳ toàn thịnh thi còn kém một đoạn cho nên cũng không hấp dẫn ánh mắt người khác.

Thẩm Thạch cũng cảm thấy thanh nhàn tự tại, đi trên đường một lúc thì bất tri bất giác nhìn lên chỉ thấy bầu trời đã bước vào hoàng hôn, bỗng nhiên hắn cảm thấy có một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên.

Cúi đầu xuống, hắn vuốt đầu hồ ly bên người thấp giọng nói: “Chúng ta đi mua rượu sau đó ta dẫn ngươi lên chỗ cao nhất trong thành này”

Nói rồi chính hắn cũng nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười có một chút tiêu điều, bây nghĩ lại thì lúc hắn mang theo cô gái xinh đẹp kia lên đỉnh trường thành ngắm trăng uống rượu cũng cách đâu không quá lâu thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tựa như đã qua mấy kiếp vậy.