Chương 712: Q3 - Chương 283: Âm Hồn Tinh

Có lẽ vì ở trong địa cung không thấy ánh mặt trời nên cảm giác về thời gian cũng khác với mọi người. Không có mặt trời lên thì cũng chẳng có mặt trời xuống, nếu như người có cảm giác cô đơn thì một ngày dài tựa một năm nhưng đối với Thẩm Thạch luôn chuyên chú tu hành thì thời gian trôi qua rất nhanh.

Lớp lông trắng muốt của hồ ly vì tránh gặp phải phiền toái nên đã bị Thẩm Thạch cạo sạch lúc này cũng đã dài ra nhiều, tuy chưa tới mức trắng noãn như tuyết, mỹ lệ như tinh linh trên tuyết nguyên nhưng bộ lông này vẫn che kín da thịt, trông thuận mắt hơn không ít, cũng coi như là nó đã khôi phục được một chút sắc đẹp so với khi trước.

Thẩm Thạch cũng phát hiện ra gần đây hồ ly thường đị dạo quanh bệ đá, thỉnh thoảng có đến bên cạnh cỗ quan tài để ngủ, thi thoảng còn có thể thấy nó vuốt ve cỗ quan tài kia tựa hồ như có chút hứng thú với cỗ quan tài lạnh lẽo này.

Hành động đó khiến Thẩm Thạch đề phòng, hắn đã từng hỏi Hoàng Minh vì sao trong khoảng thời gian này, cổ quan tài vốn màu hoàng kim lập lòe lại trở thành màu tím đen có chút thâm trầm nhưng Hoàng Minh cũng không có ý nói tỉ mỉ, chỉ liếc một cái sau đó nhàn nhạt đáp qua loa “không có chuyện gì quan trọng cả”

Thẩm Thạch tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng Hoàng Minh đã ở dưới địa cung này rất nhiều năm, đã quá quen với tất cả mọi thứ ở đây cho nên Thẩm Thạch cũng không hỏi nhiều nữa, cũng chẳng buồn xen vào việc người khác, lại tiếp tục tập trung vào việc tu hành Âm Dương Chú.

Thời gian cứ thế trôi qua, bắt đầu vào tháng thứ ba kêt từ khi hắn đã tiến vào Yêu Tộc địa cung. Trong khoảng thời gian gần đây dưới sự dạy bảo của Hoàng Minh, về cơ bản là Thẩm Thạch đã lĩnh ngộ hoàn toàn bí pháp kỳ dị của Yêu Tộc: Âm Dương Chú Pháp việc còn lại chính là sau này phải không ngừng tiếp tục tu luyện để đi được xa hơn trên con đường thuật pháp. Khoảng thời gian này cũng đủ để hai nam nhân vốn xa lạ trở nên hoàn toàn quen thuộc, cảm giác lạ lẫm dần tan biến hết, dần dần hiểu rõ nhau hơn.

Thời gian rảnh rỗi, Thẩm Thạch thường nói chuyện phiếm với Hoàng Minh, nội dung của những câu chuyện rất nhiều, rồi hắn phát hiện ra có lẽ vì đã cô tịch quá lâu nên Hoàng Minh rất thích tán gẫu, nói chuyện.

Hoàng Minh nói với hắn rất nhiều chuyện, nhân sinh của mình, kinh nghiệm, bằng hữu, địch nhân và những kiến thức của vạn năm trước mà hôm nay đã sớm thất truyền, ít người biết tới, mà từ miệng của Thẩm Thạch, Hoàng Minh cũng biết được nhân sinh của tên đệ tử không kí danh này, hai mươi năm kinh nghiệm làm người của hắn, thậm chí cả những điều riêng tư nhất, sự phức tạp của tình cảm giữa các cô gái.

Thẩm Thạch không biết vì sao mình lại nói nhiều với Hoàng Minh như vậy, có lẽ vì để cảm ơn chăng? Có lẽ vì trong lòng hắn biết rõ cả đời này Hoàng Minh sẽ bị giam cầm ở đây một nơi nằm sâu trong lòng đất không thấy ánh mặt trời, cũng là người duy nhất hắn có thể thổ lộ hết mà không sợ mạo hiểm.

Sau mấy ngày, trong lòng đất tối tăm âm trầm này, đột nhiên bọn họ phát hiện ra mình chính là người hiểu rõ đối phương nhất.

Ngoài ra, ở trong một đoạn thời gian nào đó, Thẩm Thạch còn có một thu hoạch ngoài dự liệu, hắn đã nghe thấy một chuyện cực kì kinh ngạc từ trong miệng của Hoàng Minh. Đó là khi hồi ức khiến tâm tình hắn có chút kích động nên đã kể chuyện của mình và Lăng Xuân Nê ra, Hoàng Minh lặng lẽ lắng nghe, cũng không mở miệng hỏi hay cắt ngang câu chuyện của hắn, chỉ là ở cuối câu chuyện, sắc mặt của y có chút quái dị, có vẻ như lâm vào trong trầm tư.

Sau đó ngày hôm sau, Hoàng Minh bỗng tìm Thẩm Thạch và nói với hắn:

“Khối thủy tinh màu đen kia chỉ sợ là có vấn đề”

Thẩm Thạch hơi ngẩn ra một chút rồi mới kịp phản ứng với điều mà Hoàng Minh nói, rất có thể y đang nói về khối tinh thể mà hắn đã đưa cho Lăng Xuân Nê, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”

Hoàng Minh cũng có vẻ không chắc chắn nhưng sau khi suy nghĩ vẫn nói với Thẩm Thạch: “Dựa vào hình dạng của khối thủy tinh mà ngươi kể hôm qua, ta cảm thấy thứ này rất có thể là một bảo vật cực hiếm thấy thời cổ đại tên là “Âm Hồn Tinh”, nó là vật chí âm, là kỳ vật trong truyền thuyết có thể câu thông hai giới âm dương, có thể giúp âm hồn suy yếu tạm trú trong đó, không chịu thương tích do dương khí, không vào luân hôi, nói cách khác là một kỳ bảo nghịch lại Thiên Địa đại đạo, cực kỳ trân quý.”

“Âm Hồn Tinh cực kì quý, từ xưa đến này đều là vật hiếm thấy trên đời, nếu có hiện thế thì sẽ khiến vô số đại yêu cự quỷ và các thế lực lợi hại liều mạng tranh đoạt, bởi vì thứ này nếu có thể dùng tốt thì không khác gì tính mạng thứ hai của các loại hung vật. Theo lời ngươi nói thì ta cảm thấy cô gái tên là Lăng Xuân Nê kia có lẽ đã bị một âm hồn cường đại ẩn trong Âm Hồn Tinh ăn mòn thần trí, nói theo cách dân gian thì là đoạt xá”

Thân thể Thẩm Thạch chấn động, ngạc nhiên im lặng, trong nháy mắt rất nhiều nghi hoặc trong quá khứ đột nhiên hiện lên trước mắt, những hành động kì quái, thần thái và lời nói của Lăng Xuân Nê vốn tựa như không có gì kỳ lạ thì bây giờ khi nghĩ lại thì có một chút khác thường.

Thật lâu sau mà Thẩm Thạch vẫn không nói gì, vẫn cứ đứng im lặng như vậy, thần sắc từ đại biến cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng, cuối cùng là chau mày suy nghĩ xuất thần, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.

Môt lúc sâu sau Hoàng Minh hỏi hắn một câu: “Bầy giờ ngươi tính làm gì?”

Thẩm Thạch trậm mặc một hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Minh, thần sắc đã khôi phục bình thường chỉ có thanh âm vẫn có chút trầm thấp: “Ta vẫn tiếp tục tu luyện thôi”

Hoàng Minh “A” lên một tiếng rồi nhìn hắn hỏi: “Ngươi không định đi tìm nàng sao?”

Thẩm Thạch yên lặng cúi đầu, một lúc sau thấp giọng đáp: ‘Thế gian này quá lớn, ta không thể tìm thấy nàng”

Hoàng Minh khẽ gật đầu, vỗ bờ vai hắn không nói thêm gì nữa

***

Con Hồ Ly nằm sấp trên mặt đất gần cố quan tài bỗng nhiên cảm thấy không khí ở chỗ Thẩm Thạch đột nhiên trở nên đông cứng liên ngẩng đầu dậy nhìn Thẩm Thạch và Hoàng Minh một cái rồi lại cúi đầu xuống, chỉ là hai gã đàn ông ngồi đó nói chuyện phiếm, chẳng liên quan gì tới nó cả.

Nó ngẩng đầu ngáp một cái, lắc lắc cái đuôi to đã mọc lại bộ lông màu trắng, nó đi tới cỗ quan tài rồi nằm xuống, thuận tay vươn một cái vuốt sờ lên trên cỗ quan tài kia một cái

Quan tài không chút sứt mẻ cũng không có chút phản ứng nào, thâm chí cái loại chấn động yếu ớt khi trước cũng không có. Hồ Ly có vẻ thất vọng nhưng không tỏ ra kinh ngạc bởi mấy ngày nay cái cảm giác đáp trả từ cỗ quan tài khiến nó hung phấn đã trở nên yếu ớt, có nhiều khi cũng không đáp trả nữa, tựa hồ như trong quan tài đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho thứ trong đó trở nên yếu đi rất nhiều.

Thậm chí có cảm giác quái di rằng thứ trong đó sắp chết.

Hồ Ly không biết trong quan tài có vật gì, nó cũng chẳng biết gì về đại đa số thứ ở nơi này chẳng qua là trong quãng thời gian này nó cảm thấy chán đến chết và việc lén chơi với cỗ quan tài là niềm vui thú lớn nhất của nó.

Cho nên Hồ Ly cũng có chút đáng thương

Tuy nó là dã thú nhưng vẫn có tâm tình của mình.

Nó bất mãn nằm rạp trên mặt đất, sau đó nhìn quan tài cao lớn này, kêu lên một tiếng, thanh âm có chút chán nản.

Quan tài sừng sững bất động, tựa hồ như thờ ơ với con Hồ Ly cực kỳ nhỏ bé này, còn Hồ Ly cũng tỏ vẻ không quan tâm, chỉ kêu lên một tiếng to rồi có vẻ như nó đã buồn ngủ, liên co thân thể thành một đống, cái đuôi xù cũng cuộn vào cùng một chỗ tựa như một cái chăn ấm áp trên người.

Cũng không biết là bao lâu, từ cố quan tài yên ắng đột nhiên phát ra một tiếng “lạch cạch” rất nhỏ rồi cũng không biết từ chỗ nào có một vật màu đen rớt xuống, nảy trên mặt đất vài cái sau đó quay tròn một vòng rồi chậm rãi lăn đến bên Hồ Ly, trượt vào dưới bộ lông mỹ lệ mới dài ra của nó.