Chương 710: Q3 - Chương 281: Những người trên Kim Hồng Sơn

Lăng Tiêu Tông, Kim Hồng Sơn.

Gần đây tâm tình của Thuật Đường Bồ Tư Ý Bồ trưởng lão rất xấu, động tý là tức giận, nếu ai không cẩn thận chọc phải lão hoặc bị lão thấy không vừa mắt là thể nào cũng ăn phải một trận mắng chửi. Vài gia hỏa không thức thời lại còn muốn phân bua hay thậm chí là phản bác lại lão vài câu, khiến cho lắm lúc mọi người bỗng nghe thấy như có tiếng sấm nổ vang lên trên đỉnh Kim Hồng Sơn, sau đó lại nhìn thấy có một hai kẻ hay một đám đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Tông đầu tóc rũ rượi, bụi đất đầy người, vô cùng chật vật mà chạy đi trối chết.

Tất nhiên Bồ lão đầu không thể nặng tay thật sự với đám đệ tử trẻ tuổi bên trong tông môn của mình, nhưng một Đại chân nhân Nguyên Đan cảnh đã thành danh nhiều năm như lão mà nén giận ra tay thì dù chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi cũng đã đủ cho đám đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh, thậm chí là Thần Ý Cảnh no đòn rồi.

Thực ra ngay từ đầu đã có vài Trưởng lão trong tông môn thấy không ổn, liền ra mặt khuyên can vài câu, kết quả là Bồ lão đầu này liền như nổi điên thật sự, bất kể là ai tới cũng không nể tình, liền trực tiếp mắng thẳng vào mặt họ ngay trên đỉnh Kim Hồng Sơn, lời nói còn động đến rất nhiều Trưởng lão quyền cao chức trọng trong tông môn, kể cả những kẻ luôn được lòng người như Đan Đường Trưởng lão Vân Nghê hay Trận Đường Trưởng Lão Nhạc Cảnh Sơn cũng bị lão châm chọc khiêu khích với ngôn ngữ cay nghiệt, khiến cho đệ tử của hai đường này vừa sợ hãi lại vừa tức giận.

Tuy vậy, một hôm nọ khi nhìn thấy trưởng lão Tôn Minh Dương đi qua thì cơn giận của Bồ lão đầu mới đạt tới cao trào. Lão đã sớm thấy Tôn Trưởng lão không vừa mắt, hôm đó lại đúng vào lúc lão đang giận đến tím mặt, vừa nhìn thấy Tôn Minh Dương là lửa giận lại bùng lên, liền hùng hùng hổ hổ, chẳng nói chẳng rằng mà dứt khoát khởi động Linh lực tụ vào trong tay áo, lập tức khiến cho Thiên Địa biến sắc, mây đen che đỉnh, cuồng phong ào ào, tiếng rồng gầm hổ thét như vang vọng đến tận chân trời, chẳng khác nào không chết không thôi khiến cho những đệ tử Lăng Tiêu Tông đi ngang qua đều sợ đến vỡ mật.

Tuy thế vào đúng lúc mấu chốt thì Chưởng giáo Hoài Viễn Chân nhân cuối cùng cũng ra mặt với tư cách là người duy nhất trong tông môn còn có thể khiến cho Bồ lão đầu kiêng kị, lão khuyên can mãi, vừa đấm vừa xoa mới có thể lôi được cái lão đầu đang nổi giận lôi đình này đi. Mà điều kỳ quái là ngày thường tính tình của trưởng lão Tôn Minh Dương vẫn luôn cứng rắn, vậy mà lão lại không hề có phản ứng kịch liệt nào với khiêu khích của Bồ lão đầu, trái lại trong phần lớn thời gian lão chỉ đứng yên tại chỗ, cười khổ mà thôi.

Chuyện lớn như vậy tất nhiên nhanh chóng khiến cho vô số người trong Lăng Tiêu Tông chú ý, lập tức có rất nhiều đệ tử phát hiện ra hiện giờ khi đối mặt với cơn giận dữ của Thuật Đường Trưởng lão Bồ Tư Ý, không chỉ Trưởng lão Tôn Minh Dương mà rất nhiều vị Trưởng lão Nguyên Đan cảnh khác cũng đều có phản ứng vô cùng kỳ quái như vậy. Đối mặt với sự khiêu khích và mắng chửi của Bồ lão đầu, ngay cả những thế lực mạnh mẽ như Đan Đường hay Trận Đường cũng đều lựa chọn im lặng, nếu như tính cả Linh Thú Điện của Trưởng lão Tôn Minh Dương thì cả ba đường khẩu có thực lực mạnh nhất trong Lăng Tiêu Tông hiện nay đều không hẹn mà cùng nhượng bộ trước thái độ gây hấn của Thuật Đường.

Chuyện này đương nhiên là một sự tình hiếm có mà nhiều năm không thấy. Trên đời vốn không thiếu những kẻ thông minh, mà những người có thể trở thành đệ tử của một đại phái trong Tứ Chính danh môn như Lăng Tiêu Tông này thì gần như đều là người thông tuệ, cho nên không bao lâu sau liền có không ít người thầm đoán được nguyên do, chú ý đến một lần tông môn phái đệ tử đi làm việc vốn không có nhiều ồn ào ngay trước đó không lâu.

Những đệ tử được phái đi đều là những kẻ nổi bật trong thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông… Hay trong năm người thì ít nhất cũng có bốn người đều nổi tiếng là anh tài tuấn kiệt, người còn lại kia thì thôi không cần nhắc đến. Nhưng vấn đề là ở chỗ có năm người đi tới Trấn Long Điện nơi cực bắc Tuyết Nguyên, nhưng khi trở về thì chỉ còn lại bốn.

Kẻ kém nhất, vô dụng nhất, đạo hạnh thấp nhất, lại là đệ tử thân truyền của thuật đường – đường khẩu ngày thường cũng ít nổi danh nhất kia đã không thấy đâu nữa.

Lúc này không hề có ai đứng ra giải thích công khai xem đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, vốn việc một đệ tử thân truyền bình thường, còn chưa thuộc loại đặc biệt xuất sắc như thế kia mất tích cũng không thể nào làm cho một hào môn đại phái như Lăng Tiêu Tông phải tốn công mà bàn luận, nhưng việc Bồ Tư Ý lão đầu phản ứng kịch liệt như vậy lại làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

Ngoại trừ Thẩm Thạch mất tích thì bốn đệ tử trẻ tuổi còn lại sau khi trở về Lăng Tiêu Tông cũng đều bị sự trưởng của mình cấm túc không cho xuất hiện trong một thời gian ngắn, không biết là để tránh né lửa giận của Bồ lão đầu hay là do bọn họ thấy khó chịu trong lòng. Nhưng theo những tin đồn truyền ra thì phản ứng của bốn người này cũng chẳng hề giống nhau.

Ai cũng biết Tôn Hữu đã là bằng hữu lâu năm của Thẩm Thạch, nên lần này sau khi hắn trở lại thì mọi người xung quanh đều thấy hắn thở vắn than dài, sắc mặt thường hay buồn bã. Người phản ứng mạnh nhất là Chung Thanh Lộ, trong một thời gian ngắn mà nàng như gầy hẳn đi, thậm chí vài đệ tử trong Đan đường vốn gần gũi với nàng còn mấy lần bắt gặp nàng vụng trộm khóc thầm. So với hai người này thì phản ứng của Cam Trạch là bình thường nhất, ngoại trừ việc thỉnh thoảng hắn có nhíu mày trầm tư suy nghĩ đến xuất thần ra thì không có điểm bất thường gì khác.

Mà trong bốn người, người thần bí nhất, khiến cho người khác khó đoán nhất chính Chung Thanh Trúc của Trận Đường, bởi lẽ sau khi nữ tử lạnh lùng này trở về Kim Hồng Sơn thì liền nhanh chóng bế quan, tự nhốt mình trong động phủ không bước ra ngoài nửa bước, khiến cho dù là ai cũng không thể gặp nàng, cũng không biết tâm tình hiện tại của nàng ra sao.

Tóm lại thì hành trình bắc thượng đến cực bắc Tuyết Nguyên này có thể nói là đã gây ra những sóng gió không nhỏ bên trong Lăng Tiêu Tông, nhưng cuối cùng cũng vì sức nặng của Thẩm Thạch bên trong tông môn vẫn còn chưa đủ, danh vọng cũng chẳng cao, Thuật Đường từ trước đến nay vẫn luôn luôn ít người yếu thế, cho nên khi thời gian trôi qua thì mọi chuyện cũng dần dần phai nhạt.

Sau đó mọi người liền từ từ lãng quên kẻ đó.

Mất tích thì sao, cũng chẳng phải là một người quan trọng. Bàn luận vài câu, than thở vài tiếng, có ai thực sự quan tâm đây?

*

Vậy nhưng vẫn có người thực sự quan tâm.

Vẫn còn nhớ hắn, quan tâm đến hắn, lo lắng đến hắn, giận dữ vì hắn, đau đớn vô cùng vì hắn.

Ngày hôm nay khi trời vừa bừng sáng, Bồ lão đầu liền đi tới động phủ bên trong u cốc này của Thẩm Thạch. Đi qua con đường mòn yên tĩnh phủ đầy lá rơi trong rừng, nghe tiếng suối chảy truyền đến từ phía xa, lão liền dừng lại ngay trước tòa động phủ.

Những cây dây leo già cỗi vẫn xanh tươi như trước, chẳng qua là trước cửa đọng đầy lá rơi vì lâu ngày không có ai quét dọn khiến cho khung cảnh có chút cô đơn và lạnh lẽo. Lão đầu tóc bạc đứng đó, trầm mặc mà nhìn một lát, sau đó liền tự tay lấy ra một phong thư từ trong người.

Trong thư là những chữ viết quen thuộc, kín đầy một trang giấy, kèm theo giấy viết thư còn có một khối Vân Phù, mà những hàng chữ lão đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần trong những ngày này lại hiện ra trong tầm mắt:

“…”

“Đan Điền đã hủy, đạo hạnh mất hết…”

“Thẹn với ân sư, không còn mặt mũi nào hồi sơn…”

“Đến giờ Tiên phàm khác biệt, Linh Tài cũng trở nên vô dụng, tất cả những đồ vật bên trong động phủ đều giao cho sư phụ xử trí, cũng không đủ để báo ơn dạy dỗ…”

Khuôn mặt của Bồ lão đầu không có chút biểu tình, nhưng những đường gân xanh trên bàn tay đã nổi cả lên, quần áo trên người không gió mà bay phần phật, cây cối khắp xung quanh núi rừng liền bỗng nhiên xao động, mơ hồ như có tiếng long hổ phong lôi (*)

(*) Tiếng rồng hổ, tiếng sấm sét.

Dường như chỉ một khắc sau phong thư và khối Vân phù trên tay lão sẽ hóa thành bột mịn.