Trong đại điện, ngoại trừ chỗ bệ đá này thì đại bộ phận địa phương đều bị bao phủ trong một vùng âm trầm lờ mờ tối, chỗ duy nhất có ánh sáng là trên bệ đá nhưng vì cỗ quan tài kia cho nên lộ ra vẻ quỷ dị, lại nghĩ tới việc nơi đây là Yêu Tộc địa cung chôn dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm rồi nên chỗ này càng giống như ở dưới Quỷ Vực chứ không phải trên nhân gian.
Bóng người trong Quỷ Vực thì là người hay Quỷ.
Một quãng thời gian dài bất luận là Hoàng Minh hay Thẩm Thạch cũng không mở miệng nói chuyện, bọn họ chỉ yên lặng nhìn lẫn nhau, bầu không khí có chút đông cứng. Ngược lại sau khi tiến vào đại diện thì con hồ ly trụi lông kia tựa hồ như đã quen với bầu không khí dưới lòng đất nên bắt đầu trở nên thoải mái hơn, nhìn trái nhìn phải một lúc, nó thấy Thẩm Thạch cùng người kỳ quái kia hoặc là nói chuyện hoặc là ngẩn người ra nên đánh bao bước ra phía ngoài vài bước, bắt dầu chậm rãi đi dạo trên bệ đá.
Hồ Ly nghe nơi này một chút, ngửi chỗ kia một chút, động tác có phần tương tự với Tiểu Hắc Trư lúc trước, bất quá có lẽ vì dã thú đều là như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, nó đã đi một vòng quanh bệ đá, sau đó đi tới cạnh cái quan tài cực lớn trên bệ đá.
Ngẩng đầu liếc nhìn quan tài cực lớn này, Hồ Ly có chút tò mò, trong quá khứ đương nhiên là nó chưa bao giờ thấy qua đồ vật này cho nên nó liền nhích lại gần rồi duỗi một cái móng vuốt vỗ nhẹ lên quan tài vài cái.
Quan tài màu tím đen nằm sừng sững như một tòa núi nhỏ nhưng đó chỉ là bề ngoài, Hồ Ly cảm thấy ở trong quan tài truyền tới một cảm giác run rẩy rất khẽ, tựa như là… có một thứ gì đó cũng đang gõ ở vách bên kia của quan tài
Hồ Ly lập tức nhảy dựng lên, lông trên người vốn không còn nhiều lắm dựng hết cả lên, chạy vèo một tiếng ra ngoài, thoắt cái đã chui ra sau lưng Thẩm Thạch, sau đó thân thể khẽ phát run, không chịu đi ra nữa.
Thẩm Thạch và Hoàng Minh cùng nhìn con Hồ Ly này một cái sau đó Thẩm Thạch nhíu mày, ánh mắt rơi xuống quan tài một lát rồi nói: “Tiền bối, đằng đó vẫn ổn chứ?”
Hoàng Minh nở nụ cười rồi nói: “Không sao, còn có việc gì được chứ?”
Thẩm Thạch khẽ gật không nói thêm gì nữa.
Hoàng Minh lại ngồi một lát rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi mới hỏi ta còn tâm nguyện gì tức là cho dù là chuyện gì cũng sẽ làm cho ta?”
Thẩm Thạch bình tĩnh nói: “Người nói đi, ta sẽ lắng nghe, có một số việc ta chưa hẳn đã làm được, cũng có một số việc ta chưa chắc đã nguyện ý làm”
Hoàng Minh nở nụ cười nhìn Thẩm Thạch nói: “Ngươi nói như vậy thì chưa đủ thành ý rồi”
Thẩm Thạch lắc đầu nói: “Tiền bối cũng không phải phàm nhân nông cạn, nghĩ cũng biết ta thực ra chỉ lượng sức mà làm thôi”
Hoàng Minh hừ một tiéng thần tình xẹt qua một chút phức tạp, tựa như nhớ lại chuyện cũ hoặc giả có chút do dự, một lát sau mới chậm rãi nói: “Ta bị nhốt dưới mặt đất quá lâu rồi, lại trúng phải ám toán nên cuộc đời này không thể nhìn thấy ánh sáng, cho nên đã đoạn đi mọi ý niệm trong đầu, cho dù là một ít chuyện trưởng thành khi xưa cũng đã quên mât. Chỉ là khi ngươi hỏi như vậy, ta lại nhớ tới mình vẫn còn một việc có thể coi như là tâm nguyện chưa hoàn thành, chỉ không biết ngươi có nguyện ý giúp ta đi làm không thôi?”
Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu rồi hơi cúi đầu trầm giọng nói: “Mời người nói”
“Ta muốn Hồng Mông yêu tộc phải diệt tuyệt, biến mất hoàn toàn trong Hồng Mông chư giới!”
***
“Nếu như ta nhớ không lầm thì người cũng có một nửa huyết mạch của Yêu Tộc, hơn nữa còn là huyết thống tôn quý nhất của Yêu Hoàng”
“Không sai”
“Lần trước ta đến địa cung thì nhớ rõ người cũng đã nói với ta năm đó khi người còn bé thì ngoài lệnh đường ra cũng chỉ còn vị Yêu Hoàng kia là thương yêu người nhất?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì vì sao còn muốn …”
“ Nhưng bọn họ đều chết cả rồi!” Hoàng Minh bỗng nhiên cắt lời Thẩm Thạch, lạnh lùng nhìn hắn, trong thanh âm có thêm vài phần lãnh khốc “Bọn họ đều đã chết, đều chết vì ta”
Thẩm Thạch trầm mặc một lát rồi nói khẽ: “Ta cứ nghĩ rằng người bị nhốt ở trong Yêu Tộc địa cũng đã gần vạn năm, những việc này cũng đã buông cả rồi”
Hoàng Minh nhìn hắn một hồi sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi thêm một lúc nữa bỗng nhiên y nở nụ cười nói: “Đúng vậy, kỳ thật ta cũng quên những việc nay rồi. Bất quá ngươi hôm nay tới đây lại nhắc tới nó nên ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta chỉ có một tâm nguyện chưa xong như vậy thôi”
Thẩm Thạch cười khổ một cái, trầm mặc thật lâu sau mới lẳng lặng nói: “ Chuyện này quá lớn, ta không làm được” Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Minh nói “Thiên Hạ này Yêu Tộc đông đúc, dùng sức của một mình ta thì không thể nào giết sạch được, ta cũng không nghĩ trên đời này có ai có thể làm được, cho dù có là Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân cũng không thể làm được”
Hoàng Minh thản nhiên nói: “Ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi giết hết bọn chúng. Ngươi nghe cho kỹ đây, vạn năm trước Thiên Yêu Vương Đình bị ta và mấy huynh đệ dẫn đầu đại quân của Nhân Tộc hủy diệt, đuổi bọn chúng khỏi Long Mạch Thiên Hồng Thành, xem như đã trọng tỏa số mệnh của Yêu Tộc. Nếu ta đoán không sai, vạn năm nay số mệnh của Yêu tộc đã rất uể oải, rất khó có thể xuất hiện tuyệt thế Thiên Yêu. Nhưng chỉ là như thế vẫn không đủ, Yêu tộc trên Yêu giới, tại vùng đất Cổ Tổ có một Long Mạch cổ xưa, vận số vẫn còn đó, đợi một thời gian thì Yêu Tộc vẫn có hi vọng quật khởi. Việc ngươi phải làm là phá hủy Long mạch của Yêu Giới, làm như vậy thì nhiều năm sau Yêu Tộc sẽ tự tiêu vong”
Thân hình Thẩm Thạch chấn động ngạc nhiên nói: “Lại có việc này sao?”
Miệng Hoàng Minh treo một nụ cười lạnh, trào phúng nói: “Việc này vốn là bí mật tối cao của Yêu Tộc, vốn chỉ có Yêu Hoàng truyền miệng lại. Năm đó phụ hoàng ta bị người ám hại, trước khi lâm chung đã đem việc này nói cho ta, hẳn là ngụy hoàng sau này cũng không biết được”
Thẩm Thạch tức cười, qua một lúc lâu sau mới thở dài nói:
“Ta nhớ lần trước đi tới nơi này từng nói với người rằng sau khi kết thúc Nhân Yêu quyết chiến thì đường đi thông Yêu Giới là Phi Hồng giới đã bị Âm sát khí phát hủy, không cách nào qua được. Coi như ta đáp ứng người chuyện này thì cũng không thể nào tới Yêu Giới nổi”
Hoàng Minh nhìn hắn thật sâu sau đó nở nụ cười nói: “Dù sao ta cũng không có cách nào đi ra, cũng chỉ có một cái hi vọng như vậy, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ngày sau có cơ hội thì hoàn thành tâm nguyện này là được” Nói rồi ý giương mắt nhìn ra xa, trong môt khắc ánh mắt tựa hồ như đã xuyên thấu hắc ám dưới lòng đất “hơn nữa tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì có ai biết chắc được đâu?”
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn Hoàng Minh bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ người biết việc gì sao?”
Hoàng Minh lắc đầu nói “Ta chỉ nói thế thôi, cứ như vậy đi, ngươi có đáp ứng không?”
Ý niệm trong đầu Thẩm Thạch xoay chuyển, suy nghĩ việc này mấy lần, tuy cảm thấy có một chút khó hiểu nhưng đến cuối cùng hắn vẫn hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Nếu như vậy thì tiền bối, ta đáp ứng người”