Lúc Thẩm Thạch tỉnh lại lần thứ hai, điều đầu tiên mà hắn cảm nhận được là hình như xung quanh mình đang có rất nhiều người, thứ hai là toàn thân mình như đang lơ lửng giữa không trung, cảm giác vô cùng khó chịu.
Mà lúc hắn mở mắt thì liền bị người bên cạnh phát hiện được, sau đó lại có người hô lên mừng rỡ, âm thanh rất quen, là Tôn Hữu. Đương nhiên, hắn có thể tỉnh lại là một chuyện tốt, mọi người xung quanh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng sau đó, Thẩm Thạch liền phát hiện cảm giác lúc nãy của mình không có sai, hắn bị rất nhiều người vây quanh và rõ ràng là bản thân đang lơ lửng giữa không trung, bay đi về phía trước.
Lúc này, ở cạnh hắn ngoại trừ Tôn Hữu và đám người Lăng Tiêu Tông thì số còn lại đều là hòa thượng, rõ ràng những tăng nhân này đều là người của Trấn Long Điện. Trong đám người đó, có hai vị tăng nhân lớn tuổi, khí độ bất phàm, chắc chắn đều là những chân nhân đạo hạnh tinh thâm, đến màu áo choàng của họ cũng khác với mọi người. Một vị thì khuôn mặt khô gầy hiền từ, một vị lại có dáng người to lớn, sắc mặt hung ác, dữ dằn, nhìn cực kỳ đối lập.
Hai vị tăng nhân này đứng trong đám người, kẻ đứng trước, người ở tận phía sau; bọn họ như hai trụ cột tạo ra một đạo lực vô hình nào đó bao trùm tất cả mọi người, tạo ra một khu vực thoải mái giữa không trung, vô cùng thần kỳ, hơn nữa còn chắn bão tuyết cùng gió lạnh ở cách xa năm thước để mọi người dễ dàng phi hành.
Lúc này, ngay cả hòa thượng Vĩnh Nghiệp luôn phản đối việc phi hành tùy tiện giữa không trung cũng đang cực kỳ vui vẻ, tất nhiên là cũng dựa vào hai vị Đại hòa thượng Trấn Long Điện kia.
Khoảng thời gian này, Tôn Hữu cũng sơ lược sự tình cho Thẩm Thạch nghe qua một lần, quả nhiên hai vị tăng nhân đạo hạnh cao thâm kia chính là cao thủ Nguyên Đan Cảnh của Trấn Long Điện, tăng nhân khô gầy có pháp danh là Thiên Hà, còn người khuôn mặt dữ dằn là Thiên Nộ, mà mục đích của đoàn người chính là đi thẳng đến Trấn Long Điện.
Đã có hai vị Nguyên Đan Cảnh hộ tống nên đoạn đường phía trước vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa lúc phi hành còn được hai vị này trợ lực nên tới khoảng buổi trưa của một ngày nào đó, đoàn người đã vượt qua tuyết nguyên vô tận để đến Trấn Long Điện.
Thẩm Thạch bị thương nặng, chỉ mới tỉnh lại, kinh mạch toàn thân hỗn loạn, dù rằng trước đây hắn được Chung Thanh Lộ cho uống linh dược để điều dưỡng, tình hình cũng đỡ hơn một ít nhưng mà cũng chưa thể nào phi hành được. Cho nên đoạn đường này đều do những người khác mang hắn theo sau, phần lớn thời gian là do Tôn Hữu phụ trách, về phần hai nữ tử Chung gia hay chăm sóc hắn thì lại luôn im lặng, chỉ là không biết vô tình hay cố ý mà luôn ở phía sau hắn.
Lúc mọi người đáp xuống, Thẩm Thạch liền thấy không khí ở Trấn Long Điện này còn lạnh hơn nhiều so với đoạn đường đã đi qua, hơn nữa gió tuyết ở đây cũng mạnh hơn. Chẳng qua, dù có tuyết có trắng như thế nào đi nữa cũng không thể che lấp một tòa miếu thờ cực lỳ to lớn đang đứng sừng sững giữa tuyết nguyên kia.
Giữa khung cảnh trắng xóa kia, bên trên cửa chính của tòa miếu treo bảng hiệu vừa dày vừa nặng và cổ kính có ghi ba chữ Trấn Long Điện thật to. Phía sau là tám mươi mốt bậc thang đá thẳng tắp, giống như một con đường đi thông đến nơi thế ngoại đào viên nào đó vậy. Mái vòm, lầu các đón gió tuyết, từng lớp tuyết lạnh lẽo phủ lên một màu trắng muốt, mọi thứ cứ im lặng mà đứng đó, bên trong bức tường cao ngất kia thi thoảng còn vang ra tiếng chuông trầm ấm.
Đến nơi này, vẻ mặt Vĩnh Nghiệp liền lộ ra vẻ tự tin, nụ cười luôn đọng trên môi, dẫn đường mọi người đi tới. Thẩm Thạch vẫn chưa khỏe hẳn nên chạy đi vẫn hơi quá sức nên Tôn Hữu dứt khoát cõng hắn trên vai, chạy đi đến trước cổng điện. Lúc bọn hắn đi qua đại môn thấp bé và những bậc thang đã cũ kỹ qua năm tháng vô tận thì chợt trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, một ý nghĩ cổ quái chợt lóe lên.
Hắn lặng lẽ ngước đầu nhìn lên, rồi lại đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy những chùa miếu xung quanh Trấn Long Điện này đều lộ ra một khí tức xưa cũ và âm trầm, mấy người Lăng Tiêu Tông cũng mới đến đây lần đầu nên cũng bị khí tức thâm trầm và trang nghiêm nơi này áp chế, cả đám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám làm càn.
Chỉ là Thẩm Thạch hơi nhíu mày, rõ ràng đây là lần đầu hắn đến nơi này nhưng không hiểu sao lại có chút cảm giác quen thuộc. Mơ hồ như đã từng tới nơi này rồi.
*
Hiển nhiên ở vùng cực Bắc này, Trấn Long Điện là nơi an toàn nhất trên tuyết nguyên rồi, cũng không cần phải lo lắng bị yêu thú quỷ quái gì tấn công nữa nên ai cũng yên lòng hơn hẳn. Hai vị cao tăng Thiên Hà, Thiên Nộ đưa đám người đến đây rồi đi ngay, theo lời của Vĩnh Nghiệp thì hai vị sư thúc phụng mệnh của Phương trượng Thiên Khổ đại sư nên mới dẫn mọi người đi một mạch đến đây, sợ xảy ra nguy hiểm trên đường đi.
Nếu không phải có chân nhân Nguyên Đan cảnh dẫn đường thì muốn đi qua tuyết nguyên này cũng vô cùng khó khăn, cũng không dễ gì tìm được bọn người Thẩm Thạch. Đợi hai vị cao tăng đi rồi, Vĩnh Nghiệp mới quay đầu lại hỏi thăm đám người Lăng Tiêu Tông là nên đi bái kiến Thiên Khổ Phương trượng trước hay là để Thẩm Thạch nghỉ ngơi trước?
Đám người Lăng Tiêu Tông có hơi do dự, ý kiến cũng không đồng nhất nhưng sau cùng Thẩm Thạch lên tiếng, tốt hơn vẫn đi bái kiến Thiên Khổ Phương Trượng trước đã. Dù sao đi nữa, mọi người lặn lội đường xa đến vì gặp vị đại sư này, mà đã đến rồi lại không đi bái kiến thật sự là không có lễ nghĩa lắm. Hơn nữa, Thẩm Thạch cũng hiểu rõ thương thế của mình, tuy rằng vẫn còn hỗn loạn nhưng cũng đã tốt hơn nhiều rồi, từng đám linh lực chảy liên tục từ trong Linh khiếu ở trán đi qua toàn thân, như chữa trị kinh mạch vậy, nên thương thế sẽ tốt nhanh hơn dự tính một chút.
Tuy lúc này không ai nói gì đến hắn nhưng trong lòng Thẩm Thạch vẫn còn đang bối rối với hai chuyện phiền phức mà không nghĩ gì khác được.
Hai chuyện này đều có quan hệ với linh khiếu.
Đầu tiên chính là tối qua, hắn lâm vào tuyệt cảnh nên cưỡng ép tự hủy Đan điền, đối với những người không biết bí pháp Âm Dương chú thì bây giờ hắn chính là một phế nhân, không rõ khi Lăng Tiêu Tông biết chuyện này sẽ có phản ứng ra sao?
Một chuyện khác nữa là, tối qua Lục Tiên cổ kiếm trong linh khiếu hắn chợt chấn động, rồi lại sinh ra chấn động mãnh liệt, làm hắn đau đầu không thôi. Hơn nữa, nếu như hắn đoán không sai thì hành động cử hai vị cao tăng đi đóng bọn họ về đây thì đã nói lên Trấn Long Điện đã nhìn ra cái gì đó rồi.
Trong lúc hắn suy nghĩ thì đoàn người được Vĩnh Nghiệp dẫn đường đi đến một tòa tịnh đường nhỏ, không có chút thu hút gì ở phía sau chùa cổ. Vĩnh Nghiệp bước lên trước, chắp tay khom người nói:
“Thưa sư phụ, đệ tự Vĩnh Nghiệp đã đưa mấy vị sư huynh Lăng Tiêu Tông đến rồi.”
Bên trong im lặng trong chốc lát, rồi chợt một âm thanh bình thản vang lên:
“Ngươi đưa mấy vị sư điệt khác đi nghỉ đi, để Thẩm Thạch sư điệt ở lại, lão nạp có điều muốn hỏi.”
=================
Trấn Long Điện, lặng lẽ trầm hùng
Trang nghiêm khí độ khó ung dung
Thiên Khổ thượng nhân mau diện kiến
Giữ Thẩm Thạch, người khác chẳng dùng.