Chương 616: Q3 - Chương 187: Đi ngang qua

Đứng ở biên giới Quan Hải Đài, thềm đá từng bậc hướng xuống phía dưới, thanh sơn bích thủy, trời cao biển rộng, Tôn Hằng tựa như có chút lơ đãng nhìn thoáng qua về phía chân núi, sau đó xuay đầu lại, thoáng cười với Thẩm Thạch, trong vẻ tươi cười có vài phần miễn cưỡng, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, cười hỏi:

“Tại sao lại muốn đi Bách Sơi giới vậy, chỗ đó là địa phương vô cùng hung hiểm đó.”

Thẩm Thạch liếc nhìn Chung Thanh Trúc, nói: “Có người thích đi nha.” Nói xong hắn cũng nở nụ cười, nói tiếp: “Bất quá loại địa phương càng hung hiểm thì thu hoạch lại càng lớn, cũng đáng đi thám hiểm một phen.”

“A, nói cũng đúng.” Tôn Hằng gật đầu cười, chỉ là đôi mắt tựa như vô thức liếc nhìn sang Hạ Tiểu Mai bên cạnh.

Hạ Tiểu Mai vẫn đứng bên cạnh hắn, từ đầu tới giờ không nói lời nào, lông mày có chút nhíu lại, thoạt nhìn dường như đang có tâm tư, nhưng chỉ giây lát, nàng đã ngẩng đầu lên, dường như trong ánh mắt có vài phần lập lòe, hỏi Chung Thanh Trúc: “Thanh Trúc, lần này các ngươi muốn đi Hắc Nha Lĩnh đã đi qua lần trước sao?”

Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói: “Không, chúng ta định sẽ đảo qua một vòng ‘Yêu Thú Hà Cốc’ phía bên kia Lăng Tiêu thành.”

Hạ Tiểu Mai “A” một tiếng, gật đầu nói: “A, thì ra các ngươi chuẩn bị đi vào đó à.” Nói xong, trên mặt nàng hiện lên vẻ tươi cười, nói tiếp: “Nghe nói Yêu Thú Hà Cốc cũng không ít những quái vật hung hãn lợi hại, các ngươi tới đó, cũng nên cẩn thận một chút.”

Chung Thanh Trúc mỉm cười, nói: “Chúng ta biết rồi, cám ơn nhé.”

Tôn Hằng ở bên cạnh cười ha ha, thoạt nhìn cũng nhẹ nhõm hơn không ít, Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Sao vậy, nhìn ngươi giống như đối với Hắc Nha Lĩnh có chút kì quái thì phải?”

Tôn Hằng khẽ giật mình, lập tức cười ha ha, khoát tay nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là lần trước ta đi vào trong đó đã gặp yêu thú cực kì lợi hại, không có chết ở nơi đó nhưng cũng bị dọa cho gần chết.” Nói xong, hắn kéo nhẹ Hạ Tiểu Mai, rồi hai người cười nhẹ với Thẩm Thạch vài cái, sau đó lại cùng sóng vai nhau rời đi.

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc sóng vai đứng bên cạnh lan can, nhìn bóng lưng hai người đang dần dần đi xa, trong lúc nhất thời không nói gì, mà từ nãy giờ Tiểu Hắc vẫn theo bên chân Thẩm Thạch, thoạt nhìn có chút nhàm chán, lúc này liền đứng dậy tiến đến Bạch Ngọc lan can không ngừng cọ vào đấy, giống như thấy ngứa chỗ nào đó trên người.

Thẩm Thạch liếc nhìn Tiểu Hắc, ngay sau đó nói với Chung Thanh Trúc: “Chúng ta đi thôi?”

Chung Thanh Trúc gật gật đầu, hai người dẫn theo Tiểu Hắc đi xuống phía dưới thềm đá, đi được bảy tám bậc, Chung Thanh Trúc bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiểu Mai sư muội dường như có chút tâm tư thì phải.”

Thẩm Thạch nói; “Có lẽ tại hai người bọn họ đang trong thời gian tình cảm, thôi bỏ đi, tâm tình của nhi nữ, ta thật sự không hiểu.”

Chung Thanh Trúc liếc hắn, trong mắt thoạt nhìn có chút buồn cười, nói: “A, bộ dáng của họ khi nghe chúng ta muốn đi Bách Sơn giới ngươi không để ý sao?”

Thẩm Thạch thoáng cười, nói: “Ngươi không nghe vừa rồi Tôn Hằng nói sao, đại khái là lúc trước bọn hắn gặp Yêu thú lợi hại nào đó ở Bách Sơn giới, khiến cho họ sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa hết.”

Chung Thanh Trúc cười khẽ lắc đầu, không nói gì nữa, hai người một mạch đi xuống trong núi, mắt thấy xa xa xuất hiện vài phần hình dáng bến tàu, Chung Thanh Trúc bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Lời của Tôn Hằng với Hạ Tiểu Mai, ngươi tin sao?”

Sắc mặt Thẩm Thạch không đổi, thản nhiên nói: “Không tin.”

*

Bên trong Lăng Tiêu Tông, ngoại trừ như lần đại hội Tứ chính tuyển chọn tinh anh mới an bài tiên thuyền chuyên môn vượt biển để đến Huyền Quy Đảo, còn ngày bình thường không có, bởi vì rất đơn giản, Bách Sơn giới nguy hiểm như thế, nếu ngay cả một mảnh biển cũng phải khó khăn mới vượt qua được, thì cũng không cần phải qua đó chịu chết làm gì.

Thẩm Thạch đã có pháp khí phi hành Khuynh Tuyết Kiếm, mặc dù đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh cũng không duy trì được thời gian quá lâu, linh lực tiêu hao cũng rất lớn, nhưng để vượt qua hải vực này thì không là vấn đề. Hơn nữa cái hải vực sau Kim Hồng sơn này bên trong có khá nhiều quần đảo, như quần tinh tô điểm cho Bích Lam Hải mềm mại bên trên, cùng lắm thì phi hành một đoạn rồi nghỉ ngơi một lúc, cũng không quan trọng.

Về phần Chung Thanh Trúc, nàng còn một mình đi tới Bách Sơn giới trước cả Thẩm Thạch, hiện nay thực lực đã hơn xa lúc trước, tại Vấn Thiên Bí Cảnh không biết đã nhận được cơ duyên cường đại gì, đạo hạnh dũng mãnh tinh tiến, thậm chí đã đột phá đến Thần Ý cảnh sơ giai, đối với vượt biển chi hành, càng không cần phải nói rồi.

Hai người tới một chỗ hẻo lánh, Thẩm Thạch lấy ta Khuynh Tuyết Kiếm, Chung Thanh Trúc thì lấy ra một ống tiêu màu sắc ố vàng, nhìn cũ kỹ như vật đã có nhiều năm tuổi. Thẩm Thạch liếc nhìn cái ống tiêu, cười nói: “Pháp bảo này vừa mới có được sao, sử dụng tốt chứ?”

Ngón tay Chung Thanh Trúc nhẹ nhàng vuốt lên ống tiêu một cái, gật đầu mỉm cười nói: “Coi như cũng được a.”

Tay trái Thẩm Thạch tế ra Khuynh Tuyết Kiếm, đạp lên đó, đồng thời nói: “Nghe nói tiếng tiêu mỗi lần cất lên thường du dương uyển chuyển, trong nhạc khí thì theo một lối riêng, bình thường rất ít được nghe.”

Chung Thanh Trúc nhẹ nhàng vung tay lên, Linh quang nhàn nhạt từ ống tiêu phát ra, bay giưa không trung, nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên, im lặng một lát rồi nói: “Những lúc rảnh rỗi ta cũng có học qua, đợi sau này lúc nào có thời gian sẽ thổi cho ngươi nghe, được không?”

Thẩm Thạch ha ha cười cười, nói: “Vậy thì tốt quá, ta sẽ chờ đó.”

Nói xong, cánh tay vung lên, kiếm quang của Khuynh Tuyết Kiếm nổi lên, phát ra một tiếng rít gào, chở hắn phóng lên trời, lao vùn vụt về phía xa xa, Chung Thanh Trúc cũng tự nhiên cười nói, theo tới.

Gió biển thổi làm lay động mái tóc của nàng, làm nàng bỗng nhiên thất thần một lát, phát hiện ra, so với ngày thường, hôm nay mình cười nhiều hơn rất nhiều.

*

Huyền Qui Đảo cùng ngàn vạn đảo khác ẩn ở Kim Hồng Sơn, bình thường cũng không dễ làm người khác đặc biệt chú ý, khoảng cách tới ngọn núi chính Kim Hồng Sơn cũng không phải quá gần. Nếu là người bên ngoài tông môn tới đây, rất dễ bị mất phương hướng bởi vô số hòn đảo bên trong, bất quá Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều là người đã từng đi qua Bách Sơn giới, biết rõ phương hướng cần đi, nên ngay từ lúc bắt đầu liền trực tiếp bay về hướng Huyền Qui Đảo.

Bay lượn trên không trung, chỉ thấy từng tòa hải đảo lớn nhỏ giữa Bích Lam Hải lướt qua dưới chân, sóng biển cuộn lên những làn sóng, vỗ nhè nhẹ vào những bãi cát màu trắng của những hải đảo, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy con chim biển Thừa Phong bay lượn, mơ hồ truyền đến những tiếng kêu to thanh thúy.

Thiên Địa một mảnh an bình yên tĩnh.

Bay vùn vụt bên trong, phía trước sóng biển cuồn cuộn, bỗng nhiên hiện ra mấy tòa đảo lớn nhỏ không đều, đầu đuôi phối hợp, nhìn giống như đuôi của một con cá trắm đen lớn chạy trong biển rộng, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đều thoáng dừng một chút, tốc độ có chút chậm lại.

Bọn hắn cũng không xa lạ gì nơi đó, trên thực tế, hai người bọn họ đã từng sống trên hòn đảo kia năm năm.

Thanh Ngư Đảo, nơi bọn hắn sinh hoạt tu luyện lúc vừa mới bái nhập tông môn.

Trong nháy mắt đã bay qua một phiến hải vực, bọn hắn đã tới trên không phía trên Thanh Ngư Đảo, chỉ thấy cảnh vật vẫn tựa như trước, một cảnh tượng an tường trên đảo.

Thẩm Thạch bỗng nhiên nói với Chung Thanh Trúc: “Chúng ta xuống xem một chút nha?”

Ánh mắt Chung Thanh Trúc nhìn về một hướng khác xa xa trên đảo chính của đảo cá trắm đen, tầm giữa một ngọn núi kia, có lẽ vẫn còn một huyệt động Hắc Ám hoang vu. Nhiều năm trước, nàng cùng hắn lúc còn trẻ, đã từng bị nhốt tại đâu đó.

Lặng yên chốc lát, Chung Thanh Trúc thoáng mỉm cười, nói: “Được thôi.”

=================

Trên đường đi giới Bách Sơn

Tiện chân ghé lại cám ơn một người

Nhớ mãi hình bóng nụ cười

Nhớ thời kham khổ bóc mười con tôm!

=================

Chàng Khuynh Tuyết, nàng cổ tiêu

Ngang Thanh Ngư đảo ít nhiều muốn thăm.