Tuy trước mặt Thẩm Thạch mấy vị đương gia nhà họ Hứa đều nói như chém đinh chặt sắt, hứa chắc chắn sẽ tiếp tục tìm kiếm Lăng Xuân Nê, dù có phải đào sâu ba thước trong thành, ngoài thành nếu không tìm được sẽ không bỏ qua, chỉ còn thiếu câu “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác” nữa mà thôi. Chẳng qua Thẩm Thạch đối với chuyện này cũng không nói gì thêm, cũng chỉ trầm giọng nói đa tạ hai người bọn họ một câu, bởi vì trong lòng hai bên đều rõ chuyện này tám chín phần mười là không có kết quả.
Lăng Xuân Nê là ở thời điểm không lâu sau khi Thẩm Thạch vừa rời khỏi Lưu Vân Thành để tới Tứ chính đại hội liền mất tích, từ đó tới nay thời gian đã qua hơn một tháng, tìm kiếm một thời gian dài như vậy, những nơi nên tìm, những nơi có thể tìm, sớm đã tìm qua rồi, hiện tại điều có thể làm cũng chỉ là điều một ít nhân sự, ít nhất có thể thể hiện trước mặt Thẩm Thạch.
Đây cũng không phải cố gắng hay không, mà là đạo lí đối nhân xử thế cũng như giữ thể diện. Thẩm Thạch cũng không phải là loại tu sĩ bế quan chỉ say mê tu luyện mà không biết gì về nhân tình thế thái, cho nên hắn rất nhanh đã biết rõ việc này.
Biết rõ, sẽ không giúp được gì.
Hắn ở lại Hứa gia mấy ngày, cùng người Hứa gia đi khắp những nơi bên trong thành Lưu Vân mà Lăng Xuân Nê có thể tới, kể cả chỗ hẻm nhỏ dơ bẩn đen tối, đã từng chết người kia cũng đi qua, sau đó hắn lại cùng mọi người ra ngoài thành tìm kiếm một vòng, giữa đường còn tới ngọn sơn lâm lúc hắn và Lăng Xuân Nê gặp lần đầu tiên.
Núi rừng cảnh vật vẫn như trước, chỉ là bóng người đã mịt mù xa khuất, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, ra về tay không.
Sau khi trở về thành, Thẩm Thạch ở tại gian phòng Lăng Xuân Nê từng ở, ngồi nửa ngày không nói lời nào, tiếp đó tới chỗ mấy người Hứa Đằng, Hứa Hưng cáo từ, lúc gần đi mở miệng đa tạ những ngày qua Hứa gia đã vất vả, cũng nói Hứa gia không cần phải tiêu hao nhân lực vật lực tìm kiếm tung tích Lăng Xuân Nê nữa.
Hứa Đằng và Hứa Hưng đều yên lặng không nói gì, một đường tiễn Thẩm Thạch ra ngoài cửa, Tôn Hữu có chút lo lắng, nhưng Thẩm Thạch vẫn uyển chuyển và kiên quyết từ chối việc hắn muốn đưa mình trở về, quay người một mình đi vào biển người trong Lưu Vân Thành.
Ngay lúc đó, phía sau đám người, Hứa Tuyết Ảnh cắn chặt môi nhìn xa xa nơi bóng lưng tiêu điều đang dần đi xa, ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó trở lại trong khuê phòng của mình bí mật khóc lớn một hồi.
Mất đi người yêu, sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ thất vọng, lại còn trằn trọc hoang mang cùng nhung nhớ bất an, thế nhưng thời gian vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Hai ngày sau Thẩm Thạch trở lại Kim Hồng Sơn, trong hai ngày này, không ai biết hắn đã đi đâu, đã làm gì, chỉ là thời điểm hắn trở về núi có lộ vẻ vô cùng tiều tụy mà thôi.
Sau đó, khi về tới động phủ của mình, gần như ba tháng không bước chân ra khỏi cửa, giống như đang bế quan. Trong thời gian này, Tôn Hữu đến tìm hắn nhiều lần, nhìn như thực sự vô cùng lo lắng, nhưng mỗi lần đến gặp cuối cùng đều là bế môn*; về sau, càng có nhiều người phát giác có chuyện không đúng, đầu tiên là người trước nay tính tình tỉnh táo cẩn thận Chung Thanh Trúc, sau khi tới động phủ của Thẩm Thạch nhưng không gặp được người liền chạy tới truy vấn Tôn Hữu, tiếp đó là Chung Thanh Lộ cũng chạy tới hỏi thăm, khiến cho Tôn Hữu một thời gian cũng có chút bối rối.
*Đóng cửa không tiếp khách
Kỳ thật nếu chỉ có Chung Thanh Trúc thì không có việc gì, dù sao nàng đã biết chuyện Lăng Xuân Nê, nhưng Chung Thanh Lộ thì hoàn toàn không biết, nên Tôn Hữu cũng không dám nhiều lời, nhưng càng không nói tới chuyện này thì tình hình lại càng thấy có chút cổ quái, Chung Thanh Lộ bám theo hắn càng chặt, đến cuối cùng Tôn Hữu chính mình cũng dứt khoát đóng cửa không ra.
Trên Kim Hồng Sơn bằng hữu Thẩm Thạch vốn cũng không nhiều, mấy người đều sáng hoặc tối vì hắn mà lo lắng, mà chính hắn thì lại trốn trong động phủ. Ngược lại, sủng vật của hắn Tiểu Hắc thiên tính hoạt bát, thoạt nhìn cũng không có vì chủ nhân của mình mà có nhiều lo lắng, thường xuyên trốn ra sơn cốc phụ cận động phủ chơi đùa, có người thấy được nhiều lần.
Cứ thế đã qua ba tháng, chuyện này rốt cuộc cũng bị người ta quên lãng, Thẩm Thạch mở ra cửa đá động phủ, đây là lần thứ nhất đi ra động phủ sau ba tháng.
Cho dù trong động phủ đều có ánh sáng, nhưng thời điểm ánh sáng từ phía trên đầu chiếu xuống, Thẩm Thạch vẫn vô thức thoáng híp một con mắt. Nhìn qua khí sắc hắn coi như cũng không tệ, cũng không có bộ dáng đặc biệt sa sút tiều tụy không chịu nổi, chỉ là thân hình thoạt nhìn gầy đi không ít, nhưng cũng chỉ có vậy, ngược lại khí độ trầm ổn rất nhiều, tựa hồ đạo hạnh so với trước lại tinh tiến hơn một ít.
Đứng ở cửa động một lát, Thẩm Thạch nhìn ra xa trái phải một lần, không thấy thân ảnh của Tiểu Hắc Trư, cũng không biết nó chạy đi chơi đến nơi nào rồi. Bất quá gia hỏa này từ trước tới giờ đều tự do vô tư, Thẩm Thạch cũng không lo lắng cho nó, liền hướng phía ngoài sơn cốc đi tới.
Thời điểm đi qua tòa động phủ bên cạnh, Thẩm Thạch nhìn liếc qua, phát hiện cái cửa đá kia vẫn là bộ dáng đóng chặt, mà thêm lần nữa chính là lại không thấy được Bách Lý Tuyệt sư huynh rồi.
Bất quá Thẩm Thạch cũng không để chuyện này trong lòng, vốn hắn cùng người kia cũng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi. Một đường đi ra khỏi sơn cốc, dọc theo đường núi đi lên Quan Hải Thai, bóng người cùng tiếng nói lập tức nhiều hơn, cảm giác náo nhiệt đã lâu không thấy hiện lên trong mắt.
Người qua lại, biết hay không biết, có ấn tượng hoặc không có ấn tượng, đều đang đi tiếp đường của mình, có lẽ mỗi người đều có chuyện của riêng mình. Như vậy nữ tử của mình đột nhiên ly khai, có phải hay không cũng có bí mật mà mình không biết.
Nàng hôm nay đang ở nơi nào…
Lúc trước không phải nói muốn mua một căn nhà trong Lưu Vân Thành sau đó cả đời sống bên nhau sao.
Thẩm Thạch hơi cúi đầu im lặng, gió biển từ Thương Hải đằng xa thổi tới, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới, phương hướng chính là Thuật đường Ngũ Hành Điện.
Chỉ là khi còn chưa đi được hai bước, bên cạnh có người đi qua, nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó hơi vui mừng kêu lên một tiếng: “Thẩm Thạch”.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người mà mình không nghĩ tới, một nam một nữ đứng sóng vai nhau, nữ là Hạ Tiểu Mai, nam chính là Tôn Hằng.
Tôn Hằng đi nhanh tới, vẻ mặt tươi cười, cười nói với Thẩm Thạch: “Thẩm Thạch, sau khi chúng ta trở về núi, sao rất lâu rồi ta không gặp ngươi, mấy tháng này rốt cục ngươi chạy đến nơi nào vậy”
Thẩm Thạch thoáng nở nụ cười, nói: “Ta…ở trong động phủ của mình bế quan tu luyện.”
“À.” Tôn Hằng gật đầu nhẹ, thoạt nhìn thần sắc như không ngoài ý muốn nhiều lắm, bởi vì đệ tử trở về từ Vấn Thiên Bí Cảnh, nếu có tuyệt đại thu hoạch gì đó, kỳ thật bế quan tĩnh tu cũng không phải tính toán hiếm thấy.
Thẩm Thạch lúc này lại liếc nhìn sang Hạ Tiểu Mai đang đứng cạnh Tôn Hằng, thấy nàng cũng đang cười nhẹ, thoạt nhìn trẻ trung tươi tắn, xinh đẹp như hoa đang nở, vô cùng đáng chú ý. Sau khi ngừng lại trong chốc lát, nhìn về phía Tôn Hằng, mỉm cười nói: “Như thế nào, có vẻ hai người đang rất tốt nha.”
Hạ Tiểu Mai hì hì cười, không nói gì, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, Tôn Hằng thì lần nữa lần nữa nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Thạch, bỗng nhiễn trên mặt có vài phần thành khẩn, nghiêm mặt nói với Thẩm Thạch:
“Thẩm Thạch, hai người chúng ta đã loại bỏ hết sự hiểu lầm, xác định ở một chỗ cùng nhau, chuyện này cần phải cảm ơn ngươi lúc trước đã nhắc nhở ta.”
Thẩm Thạch lắc đầu, nói: “Ta đâu có làm gì.” Đang nói chợt ngừng lại, sau đó liếc nhìn Tôn Hằng, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Các ngươi có thể ở cùng một chỗ, tự nhiên ta cũng mừng cho hai người, bất quá…Ý tứ trong nhà sẽ đồng ý sao?”
Tôn Hằng nhướng mày nhìn Thẩm Thạch, đột nhiên có vẻ như hơi kinh ngạc.
===============
Thể diện nên hứa tìm người
Xuân Nê tám chín phần mười biệt tăm
Bế môn ba tháng âm trầm
"Uyên ương" bắt gặp hỏi thăm đôi điều.