Hai thầy trò nhỏ giọng nói chuyện với nhau trong thư phòng thật lâu, bầu không khí nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có tiếng cười mắng của Bồ lão đầu , nhưng đến cuối cùng Thẩm Thạch chỉ nghe những câu chuyện lòng vòng, quanh co còn Bồ lão đầu vẫn thuỷ chung không chịu tiết lộ điều gì, làm ra vẻ thần thần bí bí, lão chỉ đơn giản nói rằng giao dịch hội ngày đó ở Thiên Hồng Thành do Thần Tiên Hội tổ chức, lão đã có thu hoạch không nhỏ, đối với lão đầu này mà nói, căn bản là ta khơi chuyện ra cho ngươi tò mò vậy thôi.
Sư phụ đã không chịu tiết lộ, Thẩm Thạch tuy có vài phần tò mò nhưng thực sự hắn không có biện pháp gì, hắn ngoại trừ cũng có lòng hiếu kì đối với thiên tài địa bảo như những người tu đạo khác thì Thẩm Thạch cũng có vài phần chú ý đến lai lịch của bảo vật kia, bởi vì những thứ đó nghe nói Thần Tiên Hội đã lấy được từ đại bảo tàng trong địa cung của Yêu Tộc trên Thanh Long Sơn.
Thẩm Thạch đã từng đi qua cung điện dưới mặt đất của Yêu Tộc, thậm chí thâm nhập được vào nơi sâu nhất trong đó, vượt xa hơn hẳn tưởng tượng của người thường, nếu như lời Hoàng Minh nói là đúng thì Yêu Hoàng Điện đó chính là trung tâm của Yêu Tộc địa cung. Chẳng qua hắn có chút tiếc nuối bởi vì đã thâm nhập được vào sâu như vậy, đi xa như vậy trong địa cung, trong cái mà truyền thuyết vẫn đồn đại là siêu cấp bảo tàng vậy mà hắn lại tay không trở về, chẳng thấy được chút gì gọi là bảo tàng của Yêu Tộc.
Cung điện dưới mặt đất của Yêu Tộc hiển nhiên mang trong mình rất nhiều bí mật, thậm chí còn có quan hệ lớn với Lục Thánh của Nhân tộc vào năm đó. Trong lòng Thẩm Thạch có một dự cảm trong tương lai mình có thể tiến vào địa cung một lần nữa, cho nên khi hắn nghe Bồ lão đầu có được một bảo vật của Yêu Tộc thì trong nội tâm của hắn hết sức hiếu kì.
Tiếc là xú lão đầu kiêu ngạo này lại giữ kín như bưng, không chịu đưa ra cho Thẩm Thạch nhìn một lần, hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm, chờ ta sau khi lại một lần nữa tiến vào địa cung, lỡ đâu kiếm được một đống lớn bảo tàng đem ra ngoài đến lúc đó cũng không cho người xem.
Trong lòng Thẩm Thạch suy nghĩ như vậy nhưng hơn phân nửa là ý tứ đùa cợt, hắn ngồi lại trong thư phòng thêm một lát nữa rồi đứng dậy cáo từ. Bồ lão đầu cũng không giữ hắn lại, nhưng khi Thẩm Thạch ra đến cửa Bồ lão đầu bỗng nhiên gọi hắn lại, nói:
“Phải rồi số thịt cùng máu rồng mà ngươi đưa cho ta, ta đã chuyển cho Vân Nghê, hiện tại nàng ấy đang nghiên cứu nó cẩn thận, chắc không bao lâu nữa sẽ bắt đầu luyện chế thử linh đan.”
Thẩm Thạch gật đầu nhẹ một cái, trong lòng có chút xúc động, trong Hồng Mông thế giới Long tộc đã sớm biệt tích, tung tích cuối cùng của cự long là vào thời điểm nhân yêu đại chiến kể từ đó liền mai danh ẩn tích không ai nghe tới nữa. Nếu nhớ lại các điển tịch xưa tuy rằng không ghi chép đầy đủ nhưng có khả năng rất lớn là sau khi nhân tộc cường thịnh quật khởi đánh bại Yêu Tộc cũng không có dừng lại mà các Lục Thánh Nhân Tộc tiếp tục dùng thế như chẻ tre đánh cho các Dị tộc từng cường thịnh một thời nhanh chóng suy yếu hoặc tiêu vong, cuối cùng những dị tộc này biến mất khỏi dòng lịch sử của Hồng Mông thế giới.
Cho nên nhiều năm qua, phàm là những phương thuốc dùng linh tài long nhục long huyết để phối phương đều dần dần bị đoạn tuyệt truyền thừa, vì không bột sao gột nên hồ. Đương nhiên cũng có một số ít thiên tài dị bẩm Luyện Đan Sư từng luyện ra loại Long đan hiếm thấy này, nhưng để tạo ra nó là sử dụng Linh tài Long nhục cực kì hi hữu của tổ tiên lưu lại, nhưng có một điều bất đắc dĩ là phải thay thế long huyết bằng những yêu thú khác có huyết mạch của long tộc nên dược hiệu của nó tự nhiên giảm đi không ít.
Lúc này đây Vân Nghê đại sư kia nhất định là mừng như điên, vì vạn năm sau long huyết cùng long nhục lại có cơ hội tái hiện nhân gian, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Luyện Đan Sư cao giai cực kì say mê.
“Ách, những linh đan kia sau khi Vân Nghê sư thúc luyện chế xong chúng ta mới được chia một ít a?”
Thẩm Thạch cười hỏi Bồ lão đầu.
Bồ lão đầu hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Thẩm Thạch, dáng vẻ rất là khinh bỉ, cười lạnh nói: “Xú tiểu tử, luyện chế Long đan là chuyện lớn cỡ nào, nếu nói một là sự kiện trọng yếu cũng không quá đáng. Một khi luyện thành, chính là mở ra một lối đi mới sau vạn năm, chính là tạo phúc cho hàng tỷ sinh linh, là một sự kiện cực lớn của giới tu chân trong toàn cõi Hồng Mông, đủ để tạo phúc cho vô số tu sĩ, ngươi có hiểu hay không hả?”
Thẩm Thạch liên tục gật đầu, nói: “Sư phụ người nói đúng a, đúng là như vậy!Bất quá sự tình như vậy rồi chúng ta liệu có phần không?”
Bồ lão đầu ánh mắt quái dị, ôm vò rượu trong tay rồi khẽ nằm xuống, đồng thời nghiêm mặt nói: “Nói nhảm, chúng ta ít nhất có một nửa, không có chúng ta đưa ra long huyết long nhục cho nàng thì làm gì có linh đan, làm gì có chuyện lớn sau vạn năm của luyện đan chi đạo đây.”
Thẩm Thạch thở dài một hơi, nói: “Sư phụ sáng suốt, con biết đi theo sư phụ là không sai mà.”
Bồ lão đầu cười ha ha, khoát tay nói: “Đi đi đi đi. Đúng rồi ngươi xuống Lưu Vân Thành phải không, đi đến đó đừng quên mang rượu về đây cho ta.”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: Sư phụ không phải hôm qua người mới mua rượu sao?”
Bồ lão đầu hừ một tiếng, nói: “Thân gia của lão phu thiếu chút nữa đem bán sạch ở Thiên Hồng Thành rồi, hiện tại ta rất nghèo, chuyện uống rượu của vài trăm năm tiếp theo đều nhờ toàn bộ vào ngươi đó.” Tròng mắt lão híp lại một chút, nhìn Thẩm Thạch tựa tiếu phi tiếu, nói: “Xú tiểu tử, đừng giả nghèo trước mặt ta, ngươi giàu lên nhanh chong chỉ sau một đêm, người khác không biết, còn lão phu ngươi đừng hòng che giấu.”
Thẩm Thạch cười nói: “Chuyện đó có đáng gì, đệ tử hầu hạ ân sư đó là đạo lý phải làm. Nhưng sư phụ à, đã là như vậy rồi, lão nhân gia người còn đem bảo vật kia che giấu làm gì? Nhanh nhanh lấy ra cho con xem một chút đi.”
Bồ lão đầu nghiêng người, quay mặt vào bên trong, đưa lưng về phía Thẩm Thạch, tay ôm vò rượu một lát sau đã nghe tiếng khò khò.
Thẩm Thạch: “…”
Rời khỏi Ngũ Hành Điện, Thẩm Thạch nhẹ bước về phía Quan Hải Đài, đi thẳng xống núi, vượt qua Thương Hải ngàn dặm là có thể đến Lưu Vân Thành rồi.
Trong lòng hắn đột nhiên xẹt qua nụ cười cùng dung nhan của Lăng Xuân Nê, làm cho lòng hắn cảm thấy thật ấm áp, khoé miệng liền nở một nụ cười. Chẳng qua mới đi đuợc hai bước, thân thể Thẩm Thạch bỗng nhiên dừng lại, ở trên bậc thang trước Ngũ Hành Điện có một bóng dáng quen thuộc đang đi qua đi lại giống như đang chờ đợi điều gì đó, thân ảnh đó đúng là của Tôn Hữu.
Thẩm Thạch có một chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bình thường Tôn Hữu cũng hay đến đây tìm hắn, Thẩm Thạch liền cười gọi y một tiếng, rồi bước tới.
Trước thềm đá của Ngũ Hành Điện, Tôn Hữu đang đứng đó cau mày, sắc mặt có vài phần trầm trọng, lúc Thẩm Thạch gọi thân y chợt chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thạch. Khi Tôn Hữu thấy Thẩm Thạch đang đi tới với thần sắc vui vẻ, khoé miệng của y co quắp một chút, sau đó khẽ thở dài một tiếng, hai hàm răng cắn chặt lại.
“Tôn Hữu ngươi làm sao vậy?” Thẩm Thạch đi tới vỗ vỗ vai y, nói: “Thật vất vả mới có thể trở về núi, ta còn nghĩ ngày hôm nay ngươi còn muốn ngủ một cái cho hết ngày luôn chứ, không ngờ mới sáng sớm đã đi đến đây.”
Tôn Hữu cười khổ một tiếng, vẻ mặt lúng túng, thở dài, thấp giọng nói: “Ta cũng muốn ngủ nướng đó…”
Thẩm Thạch thấy thần sắc của Tôn Hữu có chút gì đó không ổn, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tôn Hữu im lặng một lát, lắc đầu, ngẩng lên nhìn Thẩm Thạch nói:
“Thạch Đầu, ta…ta thật sự xin lỗi ngươi.”
================
Long đan rồi sẽ luyện thành
Sư đồ ngẫm nghĩ quyết giành phần hơn
Mới vừa định bước hạ sơn
Gặp ngay Tôn Hữu buồn cơn giãi bày.