Hồi đó, trước khi Chung Thanh Lộ được Trưởng lão Vân Nghê thu làm đệ tử thân truyền, có một khoảng thời gian tình cảm của Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ tạm coi như không tệ. Thế nên trong một lần nào đó gặp nhau dưới chân núi ở thành Lưu Vân, thậm chí Chung Thanh Lộ còn mời Thẩm Thạch tới nhà mình chơi.
Từ đó cho tới bây giờ, đối với việc Thẩm Thạch có quan hệ với mấy nữ nhi thì Chung Thanh Trúc vẫn luôn tỏ ra bình thản, kể cả Lăng Xuân Nê cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần duy nhất và không thể nói là quen thân được. Vậy nên hôm nay, trong trái tim Thẩm Thạch tuy chưa nói tới cái gì gọi là tình ái nhưng có quan hệ tốt nhất đương nhiên vẫn là Chung Thanh Lộ.
Chỉ có điều sau đó sự việc lại có những chuyển biến bất ngờ. Thẩm Thạch đến Chung gia nhưng bị phụ thân của Chung Thanh Lộ mắng phủ đầu cho một trận khiến hắn phải xấu hổ và uất ức bỏ đi. Ngay sau đó không lâu, vì thấy cảnh Lăng Xuân Nê chịu nhục trong giao dịch hội do Thần Tiên Hội tổ chức ở thành Lưu Vân nên có lẽ hắn đồng cảm, nhịn không được nên ra mặt giúp đỡ nàng ta. Lâu hơn về sau, bất ngờ giữa hai người đã nảy sinh tình cảm và gắn bó với nhau.
Cùng thời điểm đó, vì Cát An Phúc rắp tâm âm thầm xúi giục nên việc Thẩm Thạch chịu nhục ở Chung gia đã bị xuyên tạc rồi tung tin đồn gây xôn xao trên Kim Hồng Sơn. Điều này đã khiến Thẩm Thạch phải khốn khổ và bất đắc dĩ trở thành kẻ tiểu nhân cho người ta soi mói. Khi ấy đang là giai đoạn rất quan trọng để chuẩn bị thi đấu trong Đan hội nên Chung Thanh Lộ vẫn đang bế quan, có lẽ vì vậy mà đối với việc này nàng hoàn toàn không biết gì, cuối cùng dù vô tình hay hữu ý thì quan hệ giữa hai người lại thở thành xa cách.
Ngày nay, lời đồn đại trước kia theo lẽ thường cũng đã lắng xuống và chẳng có bao nhiêu người còn nhắc đến. Vả lại cả Chung Thanh Lộ lẫn Thẩm Thạch cũng đã trở thành đệ tử thân truyền của các bậc Trưởng lão có quyền thế hiển hách trong Lăng Tiêu Tông, thân phận và địa vị hoàn toàn khác xưa khiến người khác phải lau mắt mà nhìn. Tuy nhiên, từ một tình huống vốn dĩ bình thường là bọn họ bất ngờ cùng nhau trở về từ Thanh Long Sơn thì sau đó dường như những cơn sóng lại nổi lên một lần nữa.
Chẳng lẽ thật sự là tình xưa lại bùng cháy?
Giờ đây, nếu như nhắc đến thân phận và địa vị thì Thẩm Thạch cũng đã là đệ tử thân truyền của Trưởng lão Bồ Tư Ý của Thuật Đường và có lẽ cũng xứng đôi vừa lứa với Chung Thanh Lộ. Hơn nữa từ ngày ấy về sau, trước mắt bao người, Chung Thanh Lộ luôn chú ý hỗ trợ Thẩm Thạch với thái độ ân cần và dịu dàng, nhiều người cũng nhận ra được điều ấy. Vì thế hiện tại chẳng tốn nhiều thời gian thì những lời đồn đại đã lan truyền khắp khách điếm Thanh Sơn và lọt đến tai hầu hết đệ tử của Lăng Tiêu Tông.
Nghe chuyện truyền miệng, người ngạc nhiên, kẻ bật cười, người trầm tư, lại có kẻ cau mày lắc đầu, phản ứng không giống nhau. Tuy nhiên nói thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là những lời đồn thổi nho nhỏ, hẳn rằng các bậc Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh sẽ không để ý vì hiện nay đa số bọn họ còn đang tập trung vào giao dịch hội vô cùng quan trọng kia.
Không thể không thừa nhận là năng lực làm việc của Thần Tiên Hội thật sự rất ghê gớm, một cuộc giao dịch hội tập trung toàn các vị Đại Chân Nhân của Tứ Chính danh môn đã khiến cả cõi Hồng Mông phải chấn động. Và quan trọng hơn là lần giao dịch này chỉ có số ít Chân Nhân cao giai mới có thể tham dự, đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh hay Thần Ý Cảnh đều bị chặn ngoài cửa rồi dùng trí tưởng tượng của mình mà phỏng đoán.
Cuối cùng trong giao dịch hội lần này đã xuất hiện thiên tài địa bảo gì, có thể khuấy động tình hình hoặc là có vô số núi vàng, biển bạc như Linh tinh, thậm chí các bảo vật trân quý được đem gia trao đổi và mua bán, ngoài các vị Nguyên Đan Cảnh của Tứ Chính danh môn đang ở đó mới hiểu rõ, còn lại đối với đám tu sĩ Nhân tộc thì đều mãi mãi u mê chẳng biết đằng nào mà lần. Dù rất lâu sau thông tin của đa số bảo vật được trao đổi trong giao dịch hội cũng không kẻ nào biết được, ngẫu nhiên có người nắm được đôi chút manh mối từ miệng của vị Trưởng lão nào đó vô tình lộ ra trong lúc cao hứng thì mới biết được vài thông tin của một hai món bảo vật. Tuy chỉ đơn giản như thế nhưng một góc băng sơn của bảo vật cũng đủ để người ta phải ngạc nhiên và thán phục.
Vậy nên bao lâu nay điều thần bí này đã khiến cho đại đa số mọi người đều không thể biết được chân tướng của giao dịch hội, nó được công nhận là loại giao dịch ở tầm cao nhất của Nhân tộc trong Tu chân giới mấy nghìn năm nay, âu cũng là một chuyện thú vị.
*
Sau khi giao dịch hội kết thúc, rất nhanh liền giải tán ai về nhà đấy, không quan tâm đến tình hình của ba nhà còn lại. Trong Lăng Tiêu Tông, mệnh lệnh khẩn trương được phát ra, cụ thể là sau khi nghỉ ngơi và hồi phục trong một ngày, hôm sau lập tức quay về Hải Châu.
Đối với phần lớn đệ tử trẻ tuổi, từ lúc bắt đầu tu đạo đến giờ, thật sự là hiếm khi có được khoảng thời gian dài để ra ngoài trải nghiệm như vừa qua. Lúc đầu cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, sau đó chứng kiến nhân gian phồn hoa nhưng qua thời gian lâu hơn thì lại bắt đầu nhớ môi trường tu đạo thanh tịnh trên Kim Hồng Sơn, nhân tâm đủ loại, chẳng ai giống ai.
Riêng Thẩm Thạch, về núi hay không cũng chẳng quan trọng lắm. Tuy nhiên, lần xuất ngoại này đã khá lâu, ngược lại lòng hắn có vài phần nhớ mong thấp thỏm Lăng Xuân Nê đang sống tạm ở Hứa gia trong thành Lưu Vân.
Không biết hiện tại nàng ấy thế nào?
Tuy rằng thoạt nhìn mấy vị chủ nhà Hứa gia có vẻ hiểu biết, có lẽ họ sẽ không bạc đãi Lăng Xuân Nê. Thế nhưng nói gì thì nói, đó là ăn nhờ ở đậu, chung quy vẫn là có chút bất tiện. Có thể trong mắt mọi người, mình ở Vấn Thiên Bí Cảnh không có danh tiếng gì quá lớn nhưng kỳ thật thu hoạch riêng lại tương đối khá, những thứ khác không nói, chỉ tính riêng mấy cái Như Ý Đại đầy ắp máu thịt của đám Hắc Long đã có giá trị vô cùng lớn, nếu đi mua một căn nhà trong thành Lưu Vân thì ắt hẳn không thành vấn đề.
Dường như tương lai tươi sáng đang vẫy gọi Thẩm Thạch, thế nên trên đường trở về tâm trạng của hắn rất vui vẻ.
Về phần những lời đồn đại nọ, tất nhiên hắn cũng nghe phong thanh nhưng chỉ cười rồi bỏ ngoài tai, loại chuyện như thế này làm gì có thật, đến cùng đã xảy ra điều gì thì chỉ có trong lòng hắn và Chung Thanh Lộ là hiểu rõ, về cơ bản hắn chẳng liên quan gì đến chuyện luyến ái. Tuy vậy, để bảo vệ bí mật kia, hắn mặc kệ người ta nói hươu nói vượn, dù sao hắn cũng tình nguyện nên chẳng ra mặt phản bác.
Ở một nơi khác trong Lăng Tiêu Tông, đối với những tin đồn này thì Chung Thanh Lộ cũng giữ im lặng. Dù ngẫu nhiên có sư tỷ, sư muội đồng môn nào có quan hệ tốt với nàng đến buông lời trêu ghẹo hay hỏi thăm thì nàng cũng chỉ lắc đầu rồi mỉm cười không nói. Thế nhưng nụ cười điềm đạm trên môi nàng lại hàm chứa cả sự vui sướng, điều này giúp mọi người hiểu được cái gì đó và họ lại có một câu chuyện của riêng mình để kể lể.
Ngày trở về Lăng Tiêu Tông đã đến, mọi người cùng nhau tới trận đảo bên ngoài thành Thiên Hồng và chờ đợi Thượng cổ truyền tống pháp trận mở ra. Chuyện mập mờ kia vô tình lại càng đậm thêm vài phần, ít nhất bên phía đệ tử của Đan đường cũng có không ít ánh mắt liếc về phía Thẩm Thạch với vẻ xét nét xen lẫn châm biếm, như kiểu đang ngắm nghía chàng rể tương lai ngốc nghếch của Đan đường vậy.
Thẩm Thạch cảm thấy hơi lúng túng, gặp tình huống này hắn cũng không có cách đối phó nào cả nên đành im lặng, chỉ có Tôn Hữu đang đứng bên cạnh hắn là trợn mắt, vừa cười vừa vỗ vỗ vai hắn rồi nói mấy câu bông đùa.
Ở đám người phía sau, Chung Thanh Trúc lặng lẽ nép mình trong một góc nhỏ, ánh mắt nàng mơ hồ hiện lên sự lo lắng nhưng một lời cũng không nói. Cùng lúc đó, cách không xa khu vực mà nàng đang đứng còn hiện diện một nam tử, đó chính là Tôn Hằng. Tuy nhìn bóng dáng của hắn phảng phất chút cô độc nhưng nét mặt lại khá tươi tỉnh và có vẻ chờ mong, vô tình tay hắn sờ vào Như Ý Đại ở thắt lưng, nơi đó còn có mấy hũ Tang Lạc Ngâm.
Tiểu Mai à, nhất định nàng sẽ thích những thứ từ quê hương của nàng a…
Bất kể thế nào thời gian vẫn luôn trôi đi, vậy nên khi kim quang của Thượng cổ truyền tống pháp trận bắt đầu nhấp nháy thì tất cả mọi người đều đi thẳng về phía trước. Sau lưng họ, thành Thiên Hồng dần xa, tựa như bắt đầu từ hôm nay đã lật sang một trang sách mới.
Bên bờ Hải Châu, cuộc sống mới sẽ như thế nào.
Nơi đây còn ai chờ, ai đợi hay không?
================
Đệ tử thân truyền thật xứng đôi
Nghĩ đến Xuân Nê thấy bồi hồi
Thanh Trúc đơn côi thầm lo lắng
Thời gian lặng lẽ cứ mãi trôi.