Chương 597: Q3 - Chương 168: Khẩn cầu

“Vì cái gì?”

Chung Thanh Lộ hỏi thẳng vào vấn đề mà mình đang nghi ngờ ở trong lòng. Thực sự lúc này nàng cũng không hiểu đến cùng thì Thẩm Thạch đang nghĩ tới điều gì. Tuy vậy rõ ràng là trong khoảng thời gian mình hôn mê bất tỉnh có lẽ Thẩm Thạch đã gặp sự tình nào đó nên khiến hắn phải e ngại. Thế nhưng Chung Thanh Lộ không biết đó là chuyện gì mà cần giấu giếm cả sư phụ và tông môn. Sau khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng, nàng gần như vô thức liên tưởng đến một khía cạnh khác. Chung Thanh Lộ chững lại một tí rồi ngước mắt nhìn Thẩm Thạch, sắc mặt thoáng khác thường, khẽ hỏi:

“Lẽ nào trong Địa cung này ngươi thực sự tìm được bảo tàng mà Yêu tộc cất dấu từ thời Thiên Yêu Vương Đình hay sao?”

Thẩm Thạch chợt ngơ ngác nhưng lập tức lắc đầu, hắn gượng cười đáp: “Không, từ lúc chúng ta rơi xuống cho đến sau này ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi. Ngược lại, dọc theo con đường trong mê cung này có rất nhiều quỷ vật và quái vật nhưng bảo tàng gì gì đó thì nửa điểm cũng chẳng thấy.”

Chung Thanh Lộ “A” lên một tiếng, khẽ gật đầu rồi chau mày hỏi tiếp: “Vậy nguồn cơn nào khiến ngươi muốn che giấu, còn người vừa rồi ở trong đại điện nữa, hắn lấy Già La Diệp của ta, đến cùng là có thân phận gì? Ta thấy hắn có vẻ hơi mờ ám.”

“Híc, tên hắn là Hoàng Minh…”

‘’Hoàng Minh?’’ Chung Thanh Lộ nhíu mày suy nghĩ một lúc nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó hiểu, nàng nhìn Thẩm Thạch rồi tiếp : ‘’Chưa nghe thấy bao giờ.’’

"Ờ..." Nhất thời Thẩm Thạch cũng không phản bác được, hắn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy bối rối ngổn ngang và không biết nên bắt đầu từ đâu. Chẳng lẽ thật sự phải bắt đầu từ trận đại chiến cách đây hàng vạn năm về trước hay thậm chí là xa hơn, lâu hơn: từ sự đấu đá nội bộ trong cung đình của Yêu tộc? Và lúc này, rõ ràng không phải là thời điểm tốt để kể một câu chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Thẩm Thạch đành cắn răng nhìn Chung Thanh Lộ rồi nói: "Thật ra, ở đây ta có một bí mật khó có thể tiết lộ với người ngoài, mặt khác nó lại có liên quan đến người ở trong Địa cung của Yêu tộc kia. Nếu sau khi chúng ta ra ngoài và nói thẳng việc này thì ta sợ là…"

Nói được một nửa, giọng Thẩm Thạch bỗng nhỏ xuống. Chung Thanh Lộ đang đứng trước mặt hắn, nàng khẽ cau mày rồi lặng lẽ nhìn Thẩm Thạch, tuy ánh mắt trong veo nhưng vẫn hiện lên sự nghi hoặc. Nàng nhìn vào mắt hắn và dường như muốn tìm hiểu thêm một chút nữa.

Miệng nói lời tào lao cũng chỉ tùy tiện để lừa gạt mà thôi, ở đây chính là lừa một nữ tử cực kỳ thông minh. Thẩm Thạch thầm thở dài, sau thời khắc im lặng mới nói khẽ: "Là thế này, ta…ta đã từng tu luyện một bí pháp đặc thù của Yêu tộc."

"Hả?" Thân thể Chung Thanh Lộ chấn động, sắc mặt đại biến, nàng trân trối nhìn Thẩm Thạch, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Hai đại tộc Nhân, Yêu cùng nhau tranh đấu mấy vạn năm, huyết hải thâm cừu đã ăn sâu vào thâm tâm và xương tủy nên tu sĩ Nhân tộc tu luyện bí pháp của Yêu tộc đương nhiên là một việc vô cùng kiêng kị. Dù Thẩm Thạch có mang thân phận là đệ tử thân truyền của Tứ Chính danh môn nhưng chỉ sợ cũng rất phiền toái. Tuy rằng trước kia hầu như chưa từng có tiền lệ, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ nhưng trong tình huống cực đoan mà nói không phải không có khả năng chính là phế bỏ một thân đạo hạnh, thậm chí bị xử tử.

Tất nhiên Chung Thanh Lộ cũng hiểu rõ điểm khẩn yếu ở trong đó nên sắc mặt bắt đầu tái đi.

Thẩm Thạch thở ra một hơi thật dài, nếu như đã nói đến đây thì liền dứt khoát nói thẳng với Chung Thanh Lộ việc năm đó mình vô tình bị truyền tống từ Yêu đảo tới Yêu giới. Kỳ thật chuyện này đã có không ít người biết được, đặc biệt là một vài Trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, kể cả sau lần Đại hội Tứ Chính này thì Chưởng môn Chân nhân của ba đại môn phái khác cũng đều đã biết. Tuy vậy đó vẫn chưa phải là đã nói với tất cả, chẳng hạn như Đỗ Thiết Kiếm, bằng thân phận đệ tử đặc biệt của mình chắc chỉ biết đôi chút manh mối, còn riêng Chung Thanh Lộ cũng chưa được nghe kể qua.

Nghe Thẩm Thạch thì thầm đem chuyện năm đó nói ra một lượt, sắc mặt Chung Thanh Lộ liên tục biến ảo, hiển nhiên nàng không biết rằng hồi đó Thẩm Thạch đã từng gặp phải hoàn cảnh phức tạp và gian nguy trong suốt ba năm ròng. Thời gian dần trôi qua, ánh mắt của nàng nhìn Thẩm Thạch càng trở nên ấm áp hơn rất nhiều, mơ hồ trong đó còn có sự cảm thông và thương xót.

"…Cho nên sau đó vì bất đắc dĩ và để sống sót nên ở ngay trong Yêu giới ta đã học loại bí pháp này." Thẩm Thạch bình tĩnh nói. Dù vậy trong nội tâm hắn cũng có đôi chút áy náy nhưng thời điểm này vì mục đích che giấu nên hắn cũng chẳng bận lòng nhiều làm gì. Sau đó hắn lại chân thành đối với Chung Thanh Lộ kể tiếp:

"Phải công nhận rằng năm ấy ta không nghĩ tới một ngày kia mình còn có thể thật sự trở lại được Nhân tộc bên này. Chẳng qua hồi đó ta chỉ tâm niệm muốn bản thân mạnh mẽ hơn chút nữa, cũng may trong muôn vàn gian nguy nơi Yêu giới ta vẫn còn sống sót, coi như sống được lâu hơn một chút cũng tốt a. Thế nhưng sau khi ta trở về thì việc này liền…có chút khó mở miệng, vậy nên ta vẫn phải giấu giếm các bậc trưởng bối."

Chung Thanh Lộ yên lặng gật đầu, thế nhưng ngay sau đó như chợt nghĩ tới điều gì nên lại hỏi tiếp: "Vậy vấn đề ngươi giấu giếm tu luyện công pháp của Yêu tộc và chuyện muốn ta che giấu việc cùng ngươi xâm nhập Địa cung Yêu tộc thì có liên quan gì với nhau?"

Thẩm Thạch hít sâu một hơi rồi thì thào: "Thần Tiên Hội."

Ngay từ đầu điều khiến Thẩm Thạch lo lắng nhất không phải là các vị tiền bối trưởng lão trong Lăng Tiêu Tông. Ngược lại, kẻ đầu bảng và ít bị người khác để ý là Thần Tiên Hội đã trở thành đối tượng khiến hắn phải quan tâm. Nếu so với thanh danh hiển hách của Lăng Tiêu Tông thì bất đồng nhưng Thần Tiên Hội ở trong Tu chân giới vẫn luôn xuất hiện dưới hình tượng của một thương hội, cái gọi là cao thủ chiến lực của họ cũng chưa bao giờ nổi trội, thế nhưng hôm nay Thẩm Thạch đã biết được một ít bí mật, tự nhiên hắn không dám mang tâm lý may mắn mà xem thường cái thương hội khổng lồ này.

Năm đó có khả năng lớn cái thương hội này là hậu thủ do một vị trong Lục Thánh của Nhân tộc hoặc vị thánh nhân nào đó lưu lại. Hàng vạn năm qua, Thần Tiên Hội thủy chung vẫn lặng lẽ canh chừng nghiêm mật thành Thiên Hồng, trông giữ Thanh Long Sơn và bảo vệ bí mật to lớn dưới Địa cung của Yêu tộc. Thậm chí ngay cả Hoàng Minh, người thân cận nhất với nhân vật tuyệt thế Nguyên Vấn Thiên năm ấy, cũng rất có thể đã bị Thần Tiên Hội ám toán, chặt đứt cơ hội cuối cùng để cải tạo thân thể.

Như một thứ bí mật được giấu kín trong bóng tối, sự hiểu biết của Thẩm Thạch đối với Yêu tộc hay thậm chí là với tòa Địa cung này chắc chắn tốt hơn nhiều so với những người khác. Nếu Lăng Tiêu Tông biết thì có lẽ họ cũng chỉ tò mò một chút về hành trình của Thẩm Thạch dưới Địa cung, nhưng nếu Thần Tiên Hội biết được thì hắn sợ rằng mình sẽ bị người ta chú ý tới, tiếp theo là những bí mật không thể cho ai biết của hắn như Âm Dương Chú hay thanh kiếm Lục Tiên thì một cái cũng chẳng giữ nổi.

Vậy nên bí mật dưới Địa cung của Yêu tộc quyết không thể từ trong miệng mình nói ra ngoài, đồng thời nhất định cũng không thể để cho cao tầng của Thần Tiên Hội chú ý tới mình được.

Trong lúc đang thì thào cầu khẩn Chung Thanh Lộ, bỗng nhiên Thẩm Thạch chợt nghĩ: Nếu lúc trước Chung Thanh Lộ cứ hôn mê bất tỉnh rồi để mình mang ra ngoài thì có lẽ… sự việc sẽ chẳng phiền toái nhiều như vậy? Trong vô thức, ánh mắt của hắn liếc xéo về phía tòa Yêu Hoàng Điện hùng vĩ và oai phong đằng sau lưng, trông nó như một bóng ma đang lặng lẽ tồn tại, giờ đây nhìn nó lại có vẻ giống một con cự thú trầm mặc và mang đầy sát khí.

Phải chăng nam nhân ẩn thân trong đó đã sớm đoán được kết quả này?

Hắn đã ở đấy rất lâu cùng với sự thờ ơ nhưng đến cuối cùng lại đột nhiên xuất thủ cứu tỉnh Chung Thanh Lộ, liệu có phải trong đó còn ẩn giấu âm mưu khó lường nào chăng?

Trong lòng Thẩm Thạch nghĩ thế, đồng thời càng khẳng định sau này phải nhanh chóng vứt bỏ Linh khiếu và Âm Dương Chú. Sau khi đã nói xong tất cả, hắn liền nắm chặt mảnh cốt phiến trong tay rồi nhìn Chung Thanh Lộ, với một giọng nói nhẹ nhàng và thái độ cầu khẩn, hắn tiếp lời:

"Thanh Lộ, coi như lần này ta cầu xin ngươi, ngươi có thể hứa với ta không?"

=================

Ba năm Yêu giới, sống một mình

Tu luyện bí pháp, một niềm tin

Tông môn trưởng bối, Thần Tiên Hội

Mong nàng giữ kín, chàng cầu xin.

=================

Tò mò nàng hỏi vì sao

Chàng bèn kể lại biết bao sự tình

Từ thân yêu giới một mình

Đến thần tiên hội luôn rình trong đêm