Thẩm Thạch trầm mặc một lúc, lắc lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Hoàng Minh cũng không để ý, Hoàng Minh và Nguyên Vấn Thiên đã ở một cấp bậc hoàn toàn khác còn Thẩm Thạch không nghi ngờ gì chỉ là một tu sĩ cấp thấp, vào thời gian của vạn năm trước Nhân Tộc Lục Thánh tựa hồ đã trở thành thần linh được mọi người kính ngưỡng, Thẩm Thạch chắc hẳn cũng như vậy thôi.
Vậy nên Hoàng Minh cũng không chú ý tới điểm dị thường trong phút chốc của Thẩm Thạch, cũng không quan tâm tới tới tiếng quát phẫn nộ của quái vật đang bị nhốt trong kim sắc quan tài ở sau lưng, y chỉ thản nhiên nói: “Nói tóm lại, khi đó Nguyên đại ca làm người ta cảm thấy kinh ngạc, dùng một quyền rất nhanh chóng giải quyết đầu quái vật Quỷ vương lợi hại, đem nó quăng ngược trở lại về quan tài, thuận tay tạo vài cái kết ấn đem nó phong bế lại. Sau cùng huynh ấy tung một cước đạp cỗ quan tài rơi xuống bệ đá.”
Khoé mắt của Thẩm Thạch giật giật, đang tính nói gì, nhưng ánh mắt kim quang lập loè trên quan tài lập tức liếc nhìn một cái, trong nội tâm nổi lên một tia thông cảm, giống như cùng tâm ý của hắn cộng minh. Cùng lúc đó bên trong kim sắc quan tài truyền ra một tiếng gào thét tức giận, rồi vang lên hai tiếng bang bang nghe giống như là quái vật đang dùng hai chân đạp vào quan tài.
Với tiếng động phát ra đó Hoàng Minh nửa điểm cũng chẳng thèm chú ý, kể chuyện lâu như vậy, đến lúc này trên gương mặt y hiện lên vài phần ngưng trọng so với trước. Hoàng Minh dừng lại một hồi, cũng không có lập tức mở miệng, sau đó Hoàng Minh chậm rãi đứng dậy. Thẩm Thạch có chút ngoài ý muốn, nhìn y rồi rất nhanh cảm giác được có một chút khí tức khác biệt.
Hoàng Minh chậm rãi xoay người, hướng mắt về phía kim sắc quan tài, Thẩm Thạch nhìn từ một bên , tự nhiên cảm giác được ánh mắt của y có chút phiêu hốt, giống như không thật sự nhìn cỗ quan tài mà đang nhìn về phía xa xa, ngay cả thanh âm của Hoàng Minh cũng có chút hư vô mờ mịt.
“Ta vốn kinh ngạc thần thông lợi hại của Nguyên đại ca, nhưng một khắc sau, liền phát hiện một cái động cực lớn bên dưới cỗ quan tài bị đá văng đi. Nguyên đại ca đứng trước cửa động không hề nhúc nhích, giống như đang trầm tư về điều gì đó.”
“Ta có chút tò mò, đương nhiên ta lại càng kinh ngạc hơn nữa, chậm rãi đi đến bên cạnh huynh ấy và nhìn xuống.” Trên mặt Hoàng Minh vẻ mặt có vẻ kì quái, âm thanh nhỏ đi một tí, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cửa động không tính là quá lớn, xấp xỉ một trượng, ngoại trừ cửa động có thể thấy được đôi chút nhờ vào ánh sáng bên ngoài cong lại sâu hơn vào bên trong là một mảnh hắc ám, hoàn toàn không biết được bên trong có gì. Tử phía trên của cửa động, dọc theo thành động là một cầu thanh hình xoăn ốc kéo dài vào tận vùng tối ở bên trong động, không thấy bóng dáng, cũng không biết động này sâu bao nhiêu, thông đến nơi nào.”
“Ta nghĩ thầm chẳng lẽ Nguyên đại ca biết trước được ở đây có mật đạo sao? Nhưng khi ta nhìn huynh ấy, thì thấy Nguyên đại ca chau mày nhìn xuống phía dưới, trên mặt hiện lên rõ vàng vài phần do dự. Ta đi theo huynh ấy nhiều năm như vậy, lầm đầu tiên chứng kiến huynh ấy có quyết định khó khăn như vậy, trong nhất thời không thể quyết định, trong nội tâm ta càng hoảng sợ, nhưng một lát sau, Nguyên đại ca ngẩng đầu nhìn ta, sau đó nói với ta: ‘Đệ chờ ở đây, ta xuống dưới.’”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, ngac nhiên nói: “Cái gì, ngài ấy muốn đi một mình?”
Hoàng Minh gật đầu nhẹ một cái nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta kinh ngạc vô cùng, ta theo huynh ấy suốt đoạn đường từ khi vào địa cung Yêu Tộc đến nay, nơi này lại có đại bí mật, theo lí không nên gạt ta ra, cho nên ta cố gắng thuyết phục, quyết không cho huynh ấy một mình mạo hiểm vào động.”
“Thế nhưng Nguyên đại ca không đồng ý, bị ta làm cho nóng nảy, huynh ấy rốt cuộc cũng mở miệng, nói: “Thứ nhất dưới lỗ đen này là cấm chế phi thường quỷ dị, chỉ có mang theo Thái Cố Thần Khí Lục Tiên tàn kiếm trên người mới có thể trấn áp quỷ khí, bình yên vượt qua; thứ hai…”
Nói đến đây, sắc mặt Hoàng Minh bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp, kì quái, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Nguyên nhân thứ hai, vốn dĩ huynh ấy không muốn cho ta biết, nhưng sợ ta đa tâm, không chịu bỏ qua, cho dù chết cũng không sợ, nên đem chuyện đó nói rõ cho ta. Sâu trong lỗ đen là một bí mật động trời, huynh ấy nói… có lẽ phía dưới sẽ xuất hiện Thiên Yêu Hoàng.”
“Cái gì?”
Thẩm Thạch ngay từ đầu thậm chí không kịp phản ứng, nhưng theo mấy chữ cuối như lời Hoàng Minh kể rõ ý tứ chân chính trong đó, Thẩm Thạch tựa hồ nhảy dựng lên, trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Minh thất thanh nói: “Ngài nói cái gì?”
Thiên Yêu Hoàng, trong toàn bộ thần thoại của Yêu Tộc trong các truyền thuyết đều có nhắc tới nhân vật này vô số lần, Thiên Yêu Hoàng là con trai trưởng của vị thần khai thiên tích địa Bàn Cố cự thần, là thần chi huyết duệ, là Yêu Tộc thuỷ tổ, là thần linh sáng tạo ra bách tộc của Hồng Mông thế giới, là nhân vật chí cao vô thượng.
Có Thiên Yêu Hoàng mới có thế gian vạn vật, mới có Yêu Tộc, đây là tín ngưỡng, niềm tin vững chắc không thể nghi ngờ của toàn bộ con dân Yêu Tộc.
“Ta lúc đó cũng choáng váng, ta mặc dù kính ngưỡng Nguyên đại ca nhưng cũng không thể tin lời huynh ấy, nhưng nhìn Nguyên đại ca không hề giống đang nói giỡn chút nào, tuy sắc mặt có chút nghiêm trọng nhưng vẫn rất nghiêm túc đối với ta, theo huynh ấy được biết trong vài vạn năm Yêu Tộc lưu truyền một thiên đại bí mật là vào thời Thái Cổ, Thiên Yêu Hoàng khi còn sống đã lưu lại một tuyệt đại bí pháp, lệnh cho Yêu Tộc đem thân thể của mình bảo quản lại, sau đó trong một thời cơ nhất định có khả năng một lần nữa phục sinh lại.”
“Sau đó Nguyên đại ca bình tĩnh nhìn ta, hỏi ta: ‘Huynh biết rõ bởi vì cha mẹ đệ chết thảm mà đệ căm hận Thiên Yêu Vương Đình, nhưng Thiên Yêu Hoàng không giống lẽ thường chính là Yêu Tộc thuỷ tổ. Trong cơ thể của đệ dù sao cũng chạy xuôi phân nửa huyết mạch Yêu Tộc, lần này huynh xuống dưới nhất định phải huỷ diệt thi thể Yêu Hoàng lúc trước, như vậy đệ sẽ làm gì?”
“Huynh muốn như thế nào?”
Hoàng Minh chậm rãi, rồi thấp giọng hỏi một câu như vậy, thanh âm nghe có chút phiêu hốt, quái dị, đột nhiên có tiếng cười chói tai quái dị truyền đến lại là của quái vật từ trong quan tài phát ra, trong tiếng cười tràn ngập ý cười nhạo, mỉa mai, bất quá nó chỉ có cười như vậy chứ không có nói gì thêm.
“Lúc đó Nguyên đại ca nhìn ta, bĩnh tĩnh hỏi ta một câu như vậy.”
“Ta ngây ngốc tại chỗ, mờ mịt không biết phải làm sao, vốn là ta đã nghĩ rằng ta và Yêu Tộc sớm đã không còn tình cảm gì, thậm chí tự tay tiêu diệt Thiên Yêu Vương Đình, hai tay đã dính không biết bao nhiêu máu tươi của Yêu Tộc. Tất cả đều đã làm rồi, ta còn sợ hãi cái gì? Ta đối với Yêu Tộc còn được mấy phần lưu luyến đây?”
“Thế nhưng ta đã sai rồi, khi nghe đến Thiên Yêu Hoàng, không biết tại sao ta cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, giống như máu huyết dồn lên tận cổ, Nguyên đại ca mà ta kính ngưỡng trước mắt ta lúc này bất tri bất giác biến thành một ác quỷ máu chảy đầm đìa, lạnh lùng nhìn ta, Trong đầu ta như có nghìn vạn hình ảnh, cha mẹ thân trong lửa gào thét rồi chết đi, mà những hung thủ kia tựa hồ đều biến thành Nguyên đại ca.”
Hoàng Minh chậm rãi cúi đầu xuống, khoé miệng giật giật, sau đó khẽ mỉm cười một chút, nói khẽ:
Mãi về sau ta mới biết được, trước Thiên Yêu Hoàng toàn bộ tử tôn huyết đều không thể kháng cự…
=================
Tung chân đá văng, cỗ quan tài
Cửa động hắc ám, thang kéo dài
Thiên Yêu Hoàng, Vấn Thiên phải diệt
Máu yêu tộc, chẳng thể mờ phai.