Hoàng Minh thản nhiên nói: “Sau khi tất cả các Thiên Yêu chết đi, bên trong Thiên Hồng như núi phun biển trào, tất cả Nhân tộc đều điên cuồng vui sướng ca vang. Bất quá ta nhìn thấy đế cung nơi mà ta đã từng sống từ nhỏ biến thành biển lửa rồi thành đống hoang tàn đổ nát, trong nội tâm thật sự có chút không bình thường.”
“Loại cảm giác này, giống như là một giấc mộng rất dài, rất mệt mỏi, Ta nhìn thấy tất cả, nhìn thấy chính mình tự tay hủy diệt nơi mình lớn lên từ nhỏ, hủy diệt đi nơi mà ta vốn thuộc về, chính là Yêu Tộc. Lúc đó, ta cảm giác giấc mơ sẽ rất nhanh đến hồi kết, sẽ phải tỉnh dậy.”
“Ta cho rằng lúc đó chỉ có một mình ta bởi vì thân phận của mình nên còn tỉnh táo, nhưng Nguyên đại ca thật sự không thể xem như một người bình thường. Thời điểm tất cả mọi người đều mặc sức vui vẻ, hắn vô cùng bình tĩnh gọi năm người còn lại tới, đồng thời điều động binh hùng tướng mạnh, bố trí thiên la địa võng để mỗi người dẫn đầu đuổi theo giết cháu nhỏ của ta.”
“Quả là rất lợi hại, một điểm sai sót cũng không có…” Hoàng Minh lắc đầu, nhìn Thẩm Thạch nhẹ nhành nói một câu như vậy, “Sau đó, khi tất cả mọi người nhận lệnh đã đi ra ngoài, lập tức Thanh Long Sơn ở bên trên Yêu tộc đế cung trống trải hơn rất nhiều, đặc biệt là trong Yêu Hoàng điện, chỉ còn hai người ta và Nguyên đại ca.”
“Lúc đó ta cảm thấy có chút kỳ quái, đuổi giết tiểu Yêu Hoàng, sự tình quan trọng như vậy, tại sao hắn lại phái năm người vô năng kia mà không để cho ta đi?”
Thanh âm của hắn càng ngày càng bình tĩnh, thời gian dần trôi qua, tựa hồ không còn mang theo tình cảm nữa, thế nhưng không biết tại sao, nghe đến đó, bỗng nhiên trong lòng Thẩm Thạch cảm thấy xiết lại.
Thanh âm Hoàng minh dường như cũng bỗng nhiên trầm xuống, thần sắc trên mặt cũng có chút thay đổi, tựa như sa vào một đoạn hồi ức năm đó, hắn chậm rãi nói:
“Lúc đó, Nguyên đại ca đứng trước mặt ta, sau đó hắn chậm rãi đi lên nơi cao nhất trong tòa Yêu Hoàng điện.”
“Chỗ đó đặt một cái bảo tọa màu vàng. Cái ghế kia khi còn bé ta đã từng thấy một lần, chính là phụ thân bế ta sang đây xem.”
“Nghe nói, từ xưa tới nay chỉ có người thống trị toàn hộ Hồng Mông thế giới,chính là Yêu Hoàng mới có thể ngồi trên cái ghế đó.”
“Hắn đi tới nhìn cái ghế dựa khổng lồ đó, đưa lưng về phía ta, không biết tại sao lúc đó trong lòng ta đột nhiên kéo căng, một lời cũng không thể nói nên được, cứ như vậy kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn.”
“Cho đến khi bỗng nhiên hắn xoay người lại nhìn về phía ta.”
“Hắn đứng trên bảo tọa, cao cao nhìn xuống ta.”
“Trong đời ta, chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn như vậy.”
*
“Két…Két…” Một hồi âm thanh dị thường bỗng nhiên từ bên người Hoàng Minh vang lên, làm cho Thẩm Thạch đang bị câu chuyện hấp dẫn không thể nào thoát ra được đột nhiên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn đi, đã thấy bàn tay bạch cốt của Hoàng Minh từ trong tay áo đưa ra ngoài nhẹ nhành quét qua quan tài màu vàng bên cạnh hắn.
Hắn tựa hồ cũng không phải cố ý, như là tiện tay làm vậy, thần sắc trên mặt hắn hết sức kỳ quái và phức tạp, dừng một lúc sau, hắn mới thấp giọng tiếp tục nói:
“Ta không biết vì cái gì Nguyên đại ca lại nhìn ta như vậy, ánh mắt ấy không còn ôn hòa uy nghiêm như ngày thường ta vốn xem trọng, ánh mắt làm người khác tin phục.Ta cũng không nói rõ ràng được đến cùng ánh mắt đó như thế nào, thế nhưng ta cảm giác có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó rồi.”
“Thật lâu sau, khi ta ở trong địa cung này, suy nghĩ trong thời gian rất dài, mới đột nhiên nhớ tới, thì ra là khi ta còn bé, có một lần lén chạy tới tòa địa cung phía sau Bàn Cổ thần chơi, sau khi khắc tên mình dưới chân tượng thần, trong phút chốc quay đầu lại nhìn thấy chính là ánh mắt của cỗ thần chi.”
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, trong lúc nhất thời còn không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hoàng Minh, Bàn Cổ Thần Điện hình như là chỗ mình đã đi qua trước kia, kể cả tòa Bàn Cổ tượng thần hắn cũng đã thấy qua, nhưng mà lúc ấy có lẽ không cẩn thận xem kỹ, nên cũng không phát giác được mắt tượng thần có vấn đề gì. Thế nhưng nghe trong ý nói của Hoảng Minh, dường như thật sự trên tượng thần đằng kia có bí mật nào đó không muốn cho người khác biết.
“Ánh mắt lúc đó của Nguyên đại ca giống như là thần chi cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, không phải, không phải chúng sinh, bởi vì lúc ấy trước mắt hắn chỉ có một người là ta. Hắn cứ như vậy lạnh lùng nhìn ta, không có sát khí, cũng không có địch ý, chỉ có lạnh lùng và vô tình.”
“Lúc ấy trong nội tâm ta thật sự có chút sợ, ta không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, vì qua nhiều năm như vậy ta thật sự chỉ kính sợ một mình hắn, dù lúc đó danh khí bên ngoài của ta cũng vô cùng lớn, thậm chí có người nói là cái gì thứ hai thánh nhân, nhưng ta biết rõ những lời đó đều thối lắm, trước mắt Nguyên đại ca, ta căn bản cái gì cũng không phải. Ta… chẳng qua là một người bầy tôi trung thành nhất của hắn thôi.”
“May mắn là lúc ta bắt đầu cảm thấy có chút không thở nổi Nguyên đại ca khôi phục lại bình thường, hắn cũng không có ý định ngồi xuống cái ghế màu vàng khổng lồ kia, dù chotất cả mọi người trên đời này, kể cả ta đều cảm thấy chỉ có hắn mới có tư cách ngồi cái ghế đó. Hắn đi đến bên cạnh ta, vỗ nhẹ một cái lên bờ vai ta, sau đó cười nói với ta…”
“Hắn cười nói với ta…”
Hoàng Minh nói đến đây, bỗng nhiên nhẹ giọng lập lại một lần nữa, sau đó khóe miệng dường như hơi run rẩy một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Thạch, lẩm bẩm: “Hắn nói, nghe nói phía dưới Yêu tộc đế cung này còn có một địa cung khổng lồ, trong đó cất giấu một cái thiên đại bí mật, hai người ta và ngươi cùng đi xem chứ.”
*
“Yêu tộc địa cung, thiên đại bí mật?”
Thẩm Thạch hé miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hoàng Minh, cảm giác mình tựa hồ đang từ từ tiếp cận một điều gì đó chưa bao giờ được tiết lộ.
Hoàng Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa lưng vào quan tài màu vàng, lại để kim quang lập lòe trên mặt hắn, thanh âm một lần nữa bình tĩnh lại, nói: “Ta không hề có chút do dự nào, liền gật đầu đồng ý, đồng thời trong lòng suy nghĩ, quả nhiên đại ca vẫn hiểu rõ và tin tưởng ta đấy. Có thể được chính miệng hắn nói là thiên đại bí mật, tuyệt đối không phải chuyện đùa, nhất định so với việc truy sát tiểu Yêu Hoàng thực chất đã không còn quan trọng nữa phải quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần. Mà hắn, hiển nhiên cũng chỉ tin tưởng một mình ta, năm cái phế vật kia tự nhiên là được điều động đi.”
“Cho nên khi đó ta thật sự cao hứng, tâm tình đại ca thoạt nhìn cũng không tệ, liền dẫn ta đến phía sau Yêu Hoàng điện này, tới bên dưới bảo tọa đằng kia, hắn mở ra cửa vào của một mật đạo.”
“Cái gì?” Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, ngạc nhiên nói, “Hắn làm sao tìm được cửa vào mật đạo, lại làm sao biết phương pháp mở ra?”
Một cái mật đạo được mở trực tiếp dưới bảo tọa ở Yêu Hoàng điện, tầm quan trọng quả thực không cần nói cũng biết, có thể biết được bí mật này cho dù là người bên trong Yêu tộc tuyệt đối cũng không nhiều, thậm chí ngay cả ba đến năm người cũng chưa đến.
Sắc mặt Hoàng Minh nhìn lại có chút phức tạp, nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta cũng sợ ngây người, mật đạo này, dù là ta từng là Hoàng tử được Phụ hoàng yêu thương nhất, cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng Nguyên đại ca lại dễ dàng tìm được và mở ra. Tại một khắc này, thậm chí thiếu chút nữa ta đã cho rằng Nguyên đại có phải hay không cũng là một Yêu tộc, vì sao hắn lại biết được tuyệt đại bí mật của Yêu Hoàng nhất mạch chúng ta như vậy?”
==============
Trước bảo tọa nhìn Hoàng Minh
Tựa như Bàn Cổ vô tình lạnh băng
Vấn Thiên cười nói hỏi rằng
Địa cung bí mật có chăng muốn vào?
==============
Sau ngai vàng, Vấn Thiên tường bí mật
Nguyên đại ca, tất cả do huynh sao?