Chương 577: Q3 - Chương 149: Chuyện cũ của Thánh hiền (1)

“Yêu Hoàng?”

Thẩm Thạch liền nhớ lại cách đây không lâu tại phòng của tế tự bên cạnh Bàn Cổ thần điện ở dưới địa cung Yêu tộc hắn đã tìm được một bản văn tự ghi chú, bất kể điều gì trong đó đều giống với lời của Hoàng Minh đang kể lúc này, quá giống câu chuyện mang tính truyền kì giữa vị Võ Hoàng Đế Yêu Tộc cùng phi tử Tiểu Diệp của nhân loại.

Hoàng Minh bình thản kể ra, tuy rằng không trực tiếp nhắc tới danh tự của cha mẹ mình, nhưng tình tiết câu chuyện hoàn toàn ăn khớp nhịp nhàng với những văn tự được ghi chú. Khi Thẩm Thạch nghe đến lúc này đã biết không có sai biệt giữa hai câu chuyện, trong nội tâm hắn đã có thể xác định, vị Hoàng Minh này đúng là hài tử năm đó của Võ Hoàng Đế Yêu Tộc và cô nương Tiểu Diệp của Nhân tộc, trên người chảy xuôi huyết mạch của hai tộc, hơn nữa lại là thân phận vô cùng cao quý, đã từng là chính tông hoàng tử, thậm chí cũng bởi vì phụ thân y mà y có thể leo lên được vị trí Yêu Hoàng chí cao vô thượng kia.

Nếu như năm ấy, Đông Phượng Cung không xảy ra trận hoả hoạn kinh người đó.

Trận hoả hoạn đã trực tiếp thiêu rụi Đông Phượng Cung tráng lệ thành tro tàn, nó cũng làm thay đổi luôn cả lịch sử của Thiên Yêu Vương Đình, lúc đó đến cùng là xảy ra chuyện gì, cho đến nay thì không ai có thể biết tường tận, nhưng kết quả của trận hoả hoạn đó thì rất rõ ràng. Diệp Phi cùng Tứ Hoàng Tử táng thân trong biển lửa, Võ Hoàng Đế lập tức băng hà, không lâu sau đó con trai trưởng là Hành Hoàng tử kế thừa đế vị.

Sau đó Võ Hoàng Đế vội vàng bị đưa vào linh cửu và mai táng, còn Diệp Phi và Tứ Hoàng Tử là một loại cấm kị từ đó về sau không được nhắc tới, cứ như vậy mà biến mất trong lịch sử Hoàng Tộc của Yêu Tộc. Nhưng cũng từ đó một Thiên Yêu Vương Đình vốn dĩ đã từng rất cường thịnh bắt đầu tranh đoạt đế vị, đã có lần thứ nhất thì liền có lần thứ hai, lần này không có khó khăn như vậy, ngay cả Võ Hoàng Đế là một nam nhân cường đại đến cực điểm không phải vẫn bị giết sao, hôm nay ngồi trên đế vị chỉ là một đứa bé thì có gì để đáng sợ đây?

Mà lúc này, nhân tộc rất cao hứng, vì đã sản sinh ra được một số nhân tài, trong đó Nguyên Vấn Thiên, nhân vật tuyệt thế trong vạn năm. Hết lần này tới lần khác Thiên Yêu Vương Đình nội loạn không ngừng, đấu đá kịch liệt, rút cuộc nó cũng đi đến phần cuối của con đường. Năm đó, ánh chiều tà đỏ như máu ở Thiên Hồng Thành, trước Yêu Hoàng Điện, các Thiên Yêu liều mình kịch đấu, Thiên Yêu Ngân Hồ huyết tế bản thân tự huỷ Âm Minh Tháp, bi tráng vô cùng, nhưng cuối cùng cũng không thể cải biến được cục diện tuyệt vọng này.

Hoàng Minh nói một hồi, nhanh chóng nhận ra sắc mặt khác thường của Thẩm Thạch, liền mở miệng hỏi hắn, Thẩm Thạch do dự một chút, cũng không giấu diếm, liền đem những ghi chép mà mình lấy được từ những phòng bên cạnh Bàn Cổ thần điện kể lại đầu đuôi. Hoàng Minh ngừng một lát, nhẹ nhàng thở dài, một lát sau khẽ vuốt cằm, thản nhiên nói: “Đúng vậy ta chính là Tứ Hoàng Tử- Minh Hoàng Tử. Sở dĩ sau này ta lấy tên Hoàng Minh là nguyên bản từ Hoàng trong Hoàng tộc danh tự.

Thẩm Thạch muốn nói rồi lại thôi, trong nội tâm kinh ngạc không có lời nào để diễn tả được, đầu tiên là việc Hoàng Minh có thể sống sót từ trong tuyệt cảnh đã là việc khó có thể tưởng tượng được, mà qúa trìnaaj đứa bé lớn lên lại càng làm cho người ta khó có thể tin nổi, thân phận là hoàng tử Yêu Tộc, hắn lại dấn thân vào Nhân Tộc, thậm chí sánh ngang cùng Chí Cao Nhân Tộc cao giai, hơn nữa là ở địa vị dưới một người trên vạn người

Dùng địa vị của Hoàng Minh ở nhân tộc năm đó để huỷ diệt Thiên Yêu Vương Đình, chôn vùi xuất thân bổn tộc vinh quang huy hoàng Yêu Tộc của y cũng không quá đáng. Mà từ góc độ này, năm đó sau khi Nguyên Vấn Thiên rời khỏi, không biết tại sao Hoàng Minh lại ở dưới địa cung của Yêu Tộc, những Thánh Nhân khác hiển nhiên đã biết thân phận bí mật của Hoàng Minh cứ như vậy cứng rắn xoá tên y trong dòng lịch sử, giống như đây là việc làm có chủ đích.

Bụi thời gian phủ lên dòng lịch sử đã được thổi bay chút ít, lịch sử chân chính một lần nữa hiện ra trước mắt, Thẩm Thạch tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tang thương, nhưng khi hắn nhìn lại phía Hoàng Minh thì phát hiện thần sắc của y so với chính mình còn muốn bình tĩnh hơn.

Có lẽ, hắn đã thật sự nhìn ra?

Trận hoả năm đó ở Đông Phượng Cung làm sao hắn có thể chạy trốn, về sau làm sao có thể gặp Nguyên Vấn Thiên với đám cường giả để cùng nhau chiến đấu, những gút mắc này Hoàng Minh không có nhắc tới, có lẽ trong đó có chuyện xưa mà y không muốn nhớ lại. Sau đó Hoàng Minh nhẹ nhàng cho qua đoạnh sự kiện đó, bắt đầu kể lại chính mình ở trong trận đại chiến nhân yêu.

“Đại ca là một trong sáu người đó, là người thứ nhất ta gặp, nhưng hắn không có nửa điểm để ý đến thân phận của ta, giống như vừa mới bắt đầu hắn đã đặc biệt coi trọng ta, bỏ ngoài tai sự phản đối của những người kia.”

“Ta lúc ban đầu cũng có chút kinh ngạc, hoang mang, mặc dù khắc cốt ghi tâm mói thù giết cha giết mẹ nhưng cũng không muốn toàn lực tu hành, bất quá ngày sau đi diệt mấy tên Thiên Yêu cầm đầu là được. Thật không muốn lật đổ cả Thiên Yêu Vương Đình, dù sao trong cơ thể ta cũng có một nửa huyết mạch của Yêu Tộc, thêm một điều nữa là Thiên Yêu Vương Đình vào năm đó thật sự quá cường đại, cho dù là ta cũng từng không tin là có người đủ khả năng cúng quái vật khổng lồ này đối đầu.”

“Không chỉ ta, thậm chí trong nhân tộc cũng không ai tin tưởng, kể cả những kẻ khác trong Nhân Tộc Lục Thánh, duy nhất có một ngoai lệ, chính là đại ca.”

Hoàng Minh khẽ thở dài, trên mặt hiện lên vẻ kính ngưỡng, nói: “Mục tiêu này có chỗ nào bị người dị nghị, đều bị đại ca mắng xối xả, chột dạ lạnh mình không dám kiên trì liền bị đại ca một cước đá văng. Mọi người không ai dám nghĩ, không ai dám tin là Thiên Yêu Vương Đình cường đại kia sẽ bị đả bại, nhưng chỉ cần dựa vào một mình đại ca, đã thuyết phục được mọi người đi theo cùng huỵnh ấy.

“Ta chưa bao giờ thấy qua, trê đòi này lại có nhân vật như vậy, chỉ dựa vào lực lượng một người mà có thể khiến ngàn vạn con người khác trước ngã xuống sau tiến lên, vì hắn mà xong pha khói lửa, cho dù mục tiêu kia giống như là Phiêu Miễu hư vô không có hi vọng…Thế nhưng cứ như vậy, ngày qua ngày có rất nhiều người chết, nhưng sự việc giống nhu đại ca nói, thực lực yếu mạnh của nhân yêu hai tộc đã có sự thay đổi.”

“Lúc này cũng có người chỉ trích thân phận của ta, ta nhớ là Cơ Vinh Hiên cùng Cổ Tử Chân là hai người phản đối nhiều nhất.” Nói đến đây Hoàng Minh dừng lại một chút, nhún vai, nói: “Cơ Vinh Hiên không đến nỗi tệ, cả nhà hắn già trẻ lớn bé đều chết thảm bởi Yêu Tộc, thù sâu như biển với Yêu Tộc cho nên gặp ta tự nhiên không thuận mắt. Nhưng do đại ca đã lên tiếng, hắn không thể không từ bỏ, hơn nữa tình hình cũng đã rất nguy cấp, chỉ cần ta rời đi hắn làm việc vẫn không suy giảm, đâu ra đấy đều làm tốt, coi như một người có thể dùng được.

“So với tên Cơ Vinh Hiên thì tên Cổ Tử Chân thật sự là một kẻ ngu xuẩn, cả ngày chỉ muốn quyền thế địa vị, tuy rằng cho hắn có lá gan lớn bằng trời hắn cũng không dám cùng đại ca chém giết, nhưng ai nấy đều thấy được gia hoa này muốn hắn là kẻ quyền thế thứ hai trong thiên hạ, các ngươi phải nghe lão tử. Ta là hỗn tạp huyết mạch mà lại chiếm vị trí thứ hai trong bảy người, Cổ Tử Chân từ trước đến nay luôn căm tức đầy bụng, hắn cảm thấy vị trí đó phải là của hắn, ngoài ra còn có một tên Tống Văn Đức cũng không có việc gì làm châm ngòi hai câu, cái loại này đúng là giống như bọ chó, cả ngày làm cho người ta phiền chết được.”

“Tống Văn Đức?”

“Ân, người này sao, trầm mặc ít nói nhưng là độc xà a.”

===============

Thân phận nửa người nửa yêu

Gia nhập Lục Thánh vạn điều khó khăn

Đại ca lòng chẳng băn khoăn

Người thì bài xích kẻ mang tâm xà.