Thẩm Thạch cả kinh không dám coi thường rồi theo bản năng lùi lại mấy bước, bất ngờ nhìn thấy bóng người bên cạnh cỗ quan tài thế này thật sự là việc khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Trong nháy mắt, ánh kim quang tỏa ra chói lọi, Thẩm Thạch không nhìn rõ lắm nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy bóng người nọ đang dựa lưng vào phía sau của kim quan, chính vì vậy nên ngay từ đầu hắn đã không trông thấy. Một phần quần áo lộ ra cũng có màu vàng, trong ánh kim quang chiếu rọi thì hơi lóe sáng.
Người này là ai, còn sống hay đã chết, tại sao lại phải ở đằng sau kim quan…? Rất nhanh, vô số những nghi vấn nảy sinh trong đầu Thẩm Thạch, hắn khẽ động tay, trong chốc lát đã xuất hiện một tấm phù lục.
Thế nhưng lúc này có một việc xảy đến lại khiến người ta phải kinh tâm động phách và càng tăng thêm sự sợ hãi, đó là trong khi Thẩm Thạch đang hết sức chú ý cảnh giác bóng người nọ thì bất chợt hắn nghe thấy từ trong kim quan cách đó không xa phát ra một tiếng động nhỏ.
Cơ thể Thẩm Thạch chấn động mạnh, không đợi hắn kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tràng những tiếng lộp cộp, chin chít kỳ quái vang lên, phảng phất như nắp áo quan đang dịch chuyển, dường như có vật gì đó ở bên trong đẩy mạnh muốn phá cỗ áo quan để chui ra.
Thẩm Thạch hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch vì đây đúng là trường hợp khiến hắn lo lắng nhất. Mặt khác, gần như đồng thời với dị tượng xảy ra ở trong Yêu Hoàng Điện thì phía ngoài điện cũng đang đánh nhau mãnh liệt, có vẻ tranh đấu của đám quái vật đã lên đến đỉnh điểm, những tiếng rít gào vang vang, chỉ lát sau trong cuồng phong gào thét một nửa cửa chính của Yêu Hoàng Điện đã “Rầm” một tiếng bị đánh bay ra ngoài, nghiêng nghiêng bay ra thật xa.
Một bóng trắng vọt vào trong điện, đúng là nữ quỷ áo trắng nọ. Trên thân nàng có một vầng lục quang dâng lên, nó như hỏa diễm bốc cháy điên cuồng rồi đảo lại cực nhanh và phóng vụt ra cửa.
“Hống…”
Bên ngoài Yêu Hoàng Điện lập tức vang lên hai tiếng gào thét đau đớn, bóng đen to lớn nhảy nhót cuồng loạn rồi thối lui khỏi cửa đại điện. Ấy thế mà bóng trắng bị tóc xõa che kín mặt cũng không hề quay đầu nhìn kim quan lấy một cái, thân thể thoáng dừng trên không trung rồi lập tức bay vút ra ngoài rất quỷ mị. Chỉ lát sau phía ngoài điện lại vang lên tiếng nổ lớn, rõ ràng nữ quỷ áo trắng vẫn đang đại chiến cùng đám quái vật, hơn nữa giao đấu vô cùng kịch liệt, những tiếng gầm gào liên tiếp nổi lên.
Thẩm Thạch mơ hồ cảm thấy tiếng rống phía ngoài đại điện hình như hơi quen tai, có lẽ hắn đã nghe thấy ở đâu đó, tuy nhiên đây không phải là lúc để nhớ lại chuyện này vì hiện tại cỗ kim quan bên cạnh hắn dường như vừa rồi bị kích thích bởi cuộc đại chiến ngoài kia nên tiếng động đột nhiên trở nên kịch liệt.
Phành, phành, phành…Những âm thanh liên tục vang lên từ trong cỗ quan tài khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Nắp áo quan nặng và dày không ngừng run rẩy, từ từ nâng lên, thoạt nhìn như sắp bị đánh thủng, bên cạnh đó một luồng khí tức băng hàn cực độ cũng dâng tràn, dù hiện tại Thẩm Thạch không chạm vào cỗ quan tài nhưng vẫn phải rùng mình một cái, dường như toàn bộ máu trong cơ thể của hắn sắp bị đông lại.
Rút cuộc trong quan tài đang giấu cái gì?
Giờ đây, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy da đầu tê dại, theo bản năng lui ra nhưng điều khiến hắn sau đó khiếp sợ hơn cả chính là cái bóng thần bí vốn ngồi dựa sau kim quan bỗng khẽ nhúc nhích.
Chỗ quần áo màu vàng bắt đầu động đậy, lát sau hình như người kia giơ lên một tay nhưng theo cánh tay giơ lên thì ống tay áo cũng tuột xuống chút ít. Thẩm Thạch liếc nhanh đến, ánh mắt đột ngột đông cứng.
Sau khi tay áo trôi xuống, nguyên bản cánh tay giơ lên trước đó được che đậy thì giờ đây thình lình hiện ra hoàn toàn là bạch cốt, năm đoạn xương tay trắng hếu vươn vào không trung, thậm chí còn co duỗi và uốn éo vài cái.
Một con quỷ vật!
Rất nhanh, Thẩm Thạch liền đưa ra phán đoán, hơn nữa lúc này có khả năng trốn ở đây thì ắt hẳn nó vô cùng lợi hại, vậy nên phản ứng đầu tiên của Thẩm Thạch chính là lập tức lùi về sau.
Thất nhưng “quỷ vật” khoác hoàng y này lại chẳng có bất kỳ hành động nào đối với Thẩm Thạch, thậm chí cũng không có dấu hiệu xoay người lại, nó chỉ dùng bàn tay xương trắng chậm rãi co duỗi liên tục vài cái trên không trung, nhìn vừa quỷ dị lại vừa buồn cười giống như đang phác họa cái gì đó.
Chẳng hiểu sao, trong lúc đang dồn toàn bộ tinh thần đề phòng thì Thẩm Thạch đột nhiên cảm giác được động tác của bàn tay bạch cốt có chút quen mắt. Sau khi suy nghĩ một tí, hắn bỗng chột dạ không dám tin vào hai mắt của mình, bởi lẽ hắn sửng sốt phát hiện ra rằng, hình như cái tay kia…đang vẽ phù.
Đó là thủ pháp vẽ phù thuộc về đạo thuật phù lục.
Ngày nay, rất ít tu sĩ thực sự hiểu rõ về đạo thuật phù lục vốn đã suy thoái này. Trong mắt nhiều người, phù lục chỉ là một cái tiểu đạo phụ trợ trong thuật Ngũ Hành mà thôi. Thuật pháp Ngũ Hành đã suy yếu như thế nhưng độ khó của loại tiểu đạo vô vị như phù lục còn cao hơn một bậc, tự nhiên điều này lại càng khiến chẳng ai thèm để tâm đến nó.
Thế nhưng hiển nhiên Thẩm Thạch không giống người thường. Nếu như nói trong Tu chân giới ở Hồng Mông có số ít người đối với đạo thuật phù lục hiểu rõ được vài phần thì trong đó nhất định có tên hắn. Căn cứ vào cử động của bàn tay xương, Thẩm Thạch nhanh chóng phân biệt được nó là các động tác và đồ án chuyên thuộc về đạo pháp phù lục.
Ngoài ra thì căn bản không có giải thích nào khác.
Quỷ vật vẽ phù? Hơn nữa ngay từ đầu mặc dù trong bàn tay không có vật gì cũng không có phù chỉ chống đỡ nhưng phù văn thần bí phức tạp, dường như so với những gì Thẩm Thạch từng thấy trước đây thì đều phức tạp và cường đại hơn rất nhiều.
Đến giờ, việc lạ trong Địa cung của Yêu tộc xuất hiện quá nhiều, thực sự chẳng có từ ngữ nào có thể lột tả hết cảm xúc của Thẩm Thạch. Hắn nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi cái tay kia, chỉ thấy bàn tay cử động chậm chạp nhưng một luồng khí tức khó hiểu mang theo cảm giác thần bí và cường đại cũng vì vậy vô hình được sinh ra.
Trong nháy mắt, Thẩm Thạch như ngừng thở, nội tâm dậy sóng. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một trường hợp có thể thoát ly sự chống đỡ của phù chỉ để triển khai uy lực của phù lục, thực sự là thần tích mới thấy lần đầu. Hiện tại, tất cả nỗi sợ hãi trong lòng hắn đều bị thay thế bởi sự hiếu kỳ và kinh ngạc.
Lực lượng nọ như sấm mùa xuân tiềm ẩn trong một con rồng đang ngủ, lúc này ở trên hư không bắt đầu chậm rãi thức giấc, vô hình làm cho người ta phải nghẹt thở. Bỗng bàn tay xương trắng nhẹ nhàng vung ra, lực lượng vô hình, vô sắc đột ngột cuộn lên hướng về sau lưng hắn lao đi.
“Rầm!”
Một tiếng động nặng nề và trầm đục vang lên, tựa như có một đại chùy đáng sợ đập xuống ầm ầm, nguyên bản kim quan đang dị động liền như bị sét đánh, kim quang nhanh chóng ảm đạm, ngay sau đó tất cả đều yên tĩnh trở lại, những âm thanh quái dị cũng biến mất, nắp quan tài ổn định như trước. Thời gian dần trôi qua, khí tức băng hàn đã khôi phục về nguyên dạng, quang mang màu vàng bắt đầu lóe lên và chậm rãi lưu chuyển giống với lúc ban đầu.
Trong nháy mắt, tất cả đã trở lại tình trạng như trước đây.
Đôi mắt Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào kim quan rồi ánh mắt hơi dừng lại giữa không trung quan sát bàn tay xương trắng đang từ từ thu vào trong tay áo của bóng người nọ. Trải qua giây lát im lặng, hắn không hề do dự liền lùi lại phía sau.
Tiểu Hắc thoáng ngơ ngác nhưng cũng đi theo Thẩm Thạch. Chỉ có điều khi bọn hắn vừa lui lại được mấy bước, ngỡ chừng rất nhanh sẽ đến bên rìa của bệ đá thì bỗng nhiên một tiếng nói trầm trầm xuất phát từ bóng người thần bí sau kim quan, với âm điệu chói tai và tối nghĩa, chợt thong thả truyền đến:
"Ngươi. . . Chờ. . . Một. . . Xuống. . ."
==============
Kim quan hàn khí tỏa
Hoàng bào khẽ vươn tay
Nơi chừng không vẽ múa
Cường phù trấn quan tài.