Chương 557: Q3 - Chương 129: Âm Minh Tháp (5)

Khắp nơi đầy rẫy những khói màu chì(*) u ám, nó phủ đầy khắp Phi Hồng Giới kể cả những nơi hẻo lánh nhất, kể cả bầu trời quanh năm cũng phủ đầy loại khói này khiến cho chỉ nhìn thấy thôi thì việc hít thở cũng đã là khó khăn rồi, trải dài cả vạn năm thẩm thấu những khói này đã nhuộm tất cả đất đai, sông núi thậm chí cả nham thạch cũng thành ra cái màu xám chì này.

(*) màu chì : là màu có màu xám ánh bạc nhìn có vẻ thê lương

Lăng Xuân Nê giờ đây đang đi trên một mảnh đất gập ghềnh, bởi vì có khói mù nên cản trở mất tầm nhìn, cho dù là nàng của ngày hôm nay cũng không thể nhìn ra chỗ xa hơn được cho nên cũng không thể nào phán đoán được xung quanh nơi đây địa hình có bộ dạng như thế nào. Nhưng mà với kinh nghiệm và đã chuẩn bị trước thì ánh mắt có thể nhìn thấp thoáng xa xa một vài bóng dáng nhấp nhô không rõ ràng, có cảm giác như là nơi này hẳn là gần nơi có những ngọn núi phập phồng, nếu không phải thì ít ra cũng là một chỗ có những gò đồi liên tiếp vậy.

Đường đi cũng không được bình thường cho lắm, bởi vì cái khí âm sát này gây nên khiến cho tất cả sinh linh ở Phi Hồng Giới đều bị tuyệt diệt, kể cả các loài động vật thực vật, những chỗ Lăng Xuân Nê đi qua kể cả một ngọn cỏ dại cũng không thấy. Khắp nơi đều là đất đai khô nứt cùng với những khối đá rắn chắc, nó càng tô điểm thêm vẻ hoang vu tĩnh mịch nơi đây.

Bên trong Phi Hồng Giới này ít ra còn có gió thổi, nhưng mà những gì nó thổi đến đều là những sương mù màu xám chì, chỉ cần có sinh vật còn sống nhiễm phải những sương mù này liền sẽ nhanh chóng bị ăn mòn mà dần dần bị tước đoạt đi sức sống. Cái loại địa phương như thế này kể cả Quỷ Hồn Vong Linh đều không có, ngay cả Chư Thiên Quỷ Thần cũng đều muốn vứt bỏ mà đi.

Lăng Xuân Nê lẻ loi một mình, ở nơi này so với hoàng tuyền địa ngục còn đáng sợ và tĩnh mịch hơn nhưng nàng vẫn cứ bình tĩnh mà bước đi. Chả hiểu tại sao khi thân hình nàng vừa chuyển động thì chút ít sương mù màu xám chì tràn ngập xung quanh kia không hề tạo ra tổn thương hay bất luận cản trở gì đối với nàng cả.

Khi đi lại ở nơi đây, ánh mắt của nàng nhìn ra xa, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại giống như là đang suy tư về cái gì đó. Lăng Xuân Nê tùy ý mà bước đi nhưng trong lúc vô tình lại đạp trúng một khối đá nhỏ, khối đá kia liền nhanh chóng lăn ra xa rồi sau đó ngừng lại, sau một lát chỉ nghe một tiếng nổ thấp :”BA~” rồi sau đó mặt ngoài của khối đá dần dần xuất hiện một cái khe và tách thành hai nửa.

Lăng Xuân Nê dừng bước, ánh mắt liếc xuống một cái rồi sau đó nàng nhẹ nhàng ngồi xuống dùng ngón tay mảnh khảnh mà lay lay cái khối đá nhỏ kia, trong ánh mắt lấp lánh rơi vào cái khe nứt ra ở trên đó.

Khối đá bên mặt ngoài là màu xám chì, nó xem ra giống như đúc cái màu Âm Sát sương mù đầy rẫy xung quanh kia, mà ở bên trong hòn đá cũng không hề có chút sinh khí nào cũng chỉ một màu tử vong như vậy, đúng là nó cũng thẩm thấu đến sâu bên trong rồi. Theo chiều hướng xâm nhập vào hòn đá thì màu xám càng vào trong lõi thì màu xám có chút nhạt dần, tóm lại là cả hòn đá này từ trong ra ngoài đều là cái màu xám chì này rồi.

Lăng Xuân Nê chỉ nhìn chốc lát rồi nhẹ nhàng thu bàn tay lại mà đứng lên. Trên vạn năm âm sát khí nhuộm dần này đã cải biến sâu sắc cái Phi Hồng Giới rồi, tại bên trong đất đai của giới này Âm Sát tồn tại giống như là xương là tủy vậy, cho dù là sinh mạng ương ngạnh cứng rắn nhất cho dù ẩn nấp đến đâu kể cả chui sâu trong lòng đất thì cũng trốn không nổi cũng sẽ bị sương mù này tìm đến mà diệt sạch sinh cơ.

Có lẽ, ngoại trừ Lăng Xuân Nê?

Tại trên người cô gái xinh đẹp dễ thương này không có bất kỳ công pháp thần thông nào được vận hành mà hộ thể, ngoại trừ ở trên chỗ bộ ngực căng tròn no đủ kia có viên thủy tinh màu đen đặt trên làn ra tuyết trắng phát ra hào quang lưu chuyển liên tục chớp động.

Trông thoáng qua như là nàng đang đi dạo trên bờ biển với phong cảnh ưu nhã, hoặc như là đang dạo bước trên thảo nguyên với gió xuân mơn mởn vuốt ve, tất cả đều như trong chốn bình yên vậy.Nhưng mà trên thực tế thì đây chính là chỗ khác thường, phải biết là cho dù là đẳng cấp Nguyên Đan cảnh đại nhân vật khi đi tới Phi Hồng Giới này cũng nhất định phải dụng công hộ thể để ngăn cách Âm Sát sương mù này, hơn nữa cũng không thể duy trì được lâu dài, chỉ duy nhất trên người Lăng Xuân Nê coi những ngọn gió chứa đầy âm sát này như là những ngọn gió xuân mang lại cho nàng sự thoải mái nhẹ nhõm.

Nàng cứ như vậy mà bước đi, trên mỗi đoạn đường thường thường nàng sẽ dừng lại giống như là đang cảm thụ được cái gì đó rồi phân biệt phương hướng rõ ràng mới tiếp tục đi về phía trước.

Trong thế giới hoang vu và tĩnh mịch này ngoại trừ thỉnh thoảng còn có chút gió ra thì chả còn bất kỳ một thứ gì kể cả âm thanh tiếng động, Lăng Xuân Nê coi cái sự hoang vu này chả có gì là khác thường cả, toàn bộ tâm trí của nàng đang tập trung vào đồ vật thần bí nào đó, cứ từng bước từng bước một mà tiến đến.

Cứ đi mãi cho đến khi nàng nhìn thấy phía trước là một bóng lớn.

Đó chính là một toàn núi cao lớn mà nàng chưa bao giờ gặp khi bắt đầu tiến vào Phi Hồng Giới này.

Những Âm Sát sương mù đều sẽ diệt sạch tất cả sinh cơ, ngoài giết chết tất cả những sinh linh ra nó còn có tính ăn mòn rất mãnh liệt, trong hoàn cảnh đáng sợ như vậy kể cả cứng rắn nhất như là đá tảng cũng không thể chống lại sự thẩm thấu ăn mòn không ngừng suốt vạn năm qua, không biết đã có bao nhiêu hòn đá bị chôn vùi thành đất, ngay cả ban đầu cái Phi Hồng Giới này có rất nhiều sơn mạch nhưng cũng đều bị cái sương mù màu xám chì có lực ăn mòn đáng sợ này từng chút từng chút gặm dần đến mức hầu như không còn, từ núi bỗng vỡ ra thành đất, tối đa chỉ trụ lại được còn lại bé như ngọn đồi trơ trọi thôi.

Núi thì như vậy thì người làm sao mà chịu nổi!

Nhưng mà có lẽ cái gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như toà núi cao trước mắt này đây. Lăng Xuân Nê thân thể đứng thẳng nheo mắt lại mà nhìn lên trên đó, thời gian trôi qua trên miệng của nàng chậm rãi nở ra một nụ cười.

Ở phía sau sương mù kia, ở trên đỉnh ngọn núi kia, phảng phất như có một tòa thân ảnh cao lớn, nguy nga thẳng tắp giống như một cái cự nhân đỉnh thiên lập địa hay chính xác hơn là…. Nó trông giống một tòa tháp!

※※※

Chúng ta lại nói đến bên trong địa cung của Yêu tộc nơi Thanh Long sơn mạch ở Thiên Hồng Thành.

Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc đang đi theo sau lưng cái quỷ nữ áo trắng kia, một đường đi thẳng không hề có chút buông lỏng nào, đã đi qua cái khối màu đen thạch quy đang cõng tấm bia đá kia, trên thân bia có khắc ba chữ lớn Âm Minh Tháp. Bởi vì lúc trước quỷ nữ áo trắng đã phóng ra công kích rất ác liệt đối với quái vật đầu chó kia nên trong nháy mắt đã chấn nhiếp tất cả các quỷ vật, cho nên lúc này rời đi đằng sau những nhóm lớn quỷ vật không có một con nào đủ can đảm mà tiếp tục đuổi theo sau.

Đây đương nhiên là một chuyện tốt rồi, không có những gương mặt xấu xí dữ tợn lượn lờ xung quanh, cũng không có những tiếng kêu gào tru lên rất chói tai vang lên thì Thẩm Thạch cảm thấy trong người đều nhẹ đi rất nhiều.

Rời khỏi tòa đại điện này, ở bên ngoài cửa lại là những thông đạo như mê cung giăng chằng chịt như là mạng nhện, mà nhìn nó lại không có điểm cuối không biết được sẽ thông đi đến cái địa phương nào đây. Mà quỷ nữ áo trắng lại khôi phục cái bộ dạng yên tĩnh trước kia,hai chân vẫn còn lơ lửng trôi bềnh bồng trên mặt đất chậm rãi mà lướt về phía trước.

Thẩm Thạch ở sau lưng quỷ nữ áo trắng này liên tục nhìn ngó xung quanh xem xét tình hình các thông đạo, trong nội tâm liên tục suy nghĩ muốn rời đi hay là vẫn đi theo đây?

Quỷ nữ áo trắng thần bí và quỷ dị này hiển nhiên là quái vật cường đại nhất mà hắn thấy trong địa cung của Yêu tộc này, qua màn chấn nhiếp lũ quỷ vật cùng đánh lui Cẩu Đầu Nhân đã nói lên tất cả. Thế nhưng mà cho dù nói thế nào quỷ nữa áo trắng vẫn là một cái quỷ vật,Thẩm Thạch cũng không biết chắc được rằng lúc nào đó nữ quỷ này đột nhiên xoay người đưa tay ra liền bóp nát hắn cùng Tiểu Hắc đây! Đi theo sau một quỷ vật cường hãn đến cực điểm như vậy thật đúng là không dễ chịu tẹo nào cả.

Nhưng mà nếu thật sự rời cái quỷ nữ áo trắng này đi thì trong mê cung to lớn dưới lòng đất này gặp những quỷ vật khác thì làm thế nào bây giờ? Khi đó không còn quỷ nữ áo trắng che chở thì không phải nói cũng biết sẽ sảy ra điều gì.

Trong đầu Thẩm Thạch cứ do do dự dự nhưng mà có chiều hướng muốn rời khỏi quỷ nữ áo trắng này, chính mình phải đi tìm đường sống cho mình mới hơn, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến cái gì khác làm cho vấn đề càng thêm phức tạp. Trước mắt cứ đi theo quỷ nữ áo trắng này đã, bởi vì rất đơn giản đó là vào đến địa cung của Yêu tộc chỗ này đã rất sâu rồi mà mình bây giờ đã hoàn toàn lạc đường.

Mà nhìn xem phía trước có vô số lối rẽ ngang dọc, mà quỷ nữ áo trắng kia dường như đã có điểm đến, hoàn toàn không phải đắn đo nào cứ một đường trôi đi theo một lộ tuyến nhất định, cũng chả phải dừng lại mà phiêu hốt tiến lên.

Thẩm Thạch cứ đứng nhìn bóng lưng quỷ nữ áo trắng một hồi lâu trong nội tâm đắn đo một lúc về sau cuối cùng thở dài bỏ đi các suy nghĩ khác lại lặng lẽ đi theo.

=================

Giới Phi Hồng, Xuân Nê tìm được tháp

Chốn địa cung, Thạch chỉ biết theo đuôi!