Chương 549: Q3 - Chương 121: U hồn (7)

Không có bất kì một dấu hiệu báo trước hay một động tĩnh nào, thậm chí ngay cả con quỷ vật kia cũng không kịp có phản ứng gì khi bị ánh sáng từ viên ngọc châu xanh biếc nhu thuận trên ngực nữ quỷ kia đảo qua từ đầu tới chân, liền đó khô lâu nhìn như vô cùng cường hãn mạnh mẽ mà cứ như vậy biến thành một đống xương khô vỡ vụn, trong nháy mắt ngã xuống mặt đất.

Trong nháy mắt xung quanh nổi lên một trận bạo động cực lớn, gần như tất cả quỷ vật không hẹn mà cùng nhau liều mạng tránh về phía sau, như là muốn tận lực tránh xa bạch y nữ quỷ quỷ dị có thân hình nhìn như nhu nhược kia. Trong nhất thời những âm thanh khanh khách, chin chít vang vọng không dứt bên tai.

Trước đó, sau khi bị con qủy vật không may kia té xuống ngáng đường, bạch y nữ quỷ cũng không hề có bất kì động tác công kích nào, nàng chỉ hờ hững, bình tĩnh ngừng lại, thân thể trôi nổi ở giữa không trung đợi một lát, sau đó làm cho con quỷ vật không may kia tan biến rơi xuống mặt đất, sau khi không còn thân thể cản đường, nàng tiếp tục chậm rãi phiêu lãng về phía trước.

“ Anh anh anh…! Tiếng khóc thê lương mà bi ai nhẹ nhàng phát ra từ sau mái tóc như thác nước che trước khuôn mặt nữ quỷ, quanh quẩn trong thông đạo rộng lớn này. Ở trong phạm vi của tiếng khóc, gần như toàn bộ quỷ vật đều có bộ dáng không dám hít thở mạnh, không dám có hành động mạnh nào, sợ sẽ làm cho nữ quỷ này chú ý, thậm chí hiện tại cho dù Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đang đứng chính giữa đám quỷ nhưng cũng không có quỷ vật nào nhào tới.

Thông đạo này tuy rộng rãi, nhưng lại có quá nhiều quỷ vật tụ tập, đã thế đa số quỷ vật đều là các loại như Khô Lâu Cương Thi, Thực Thi Quỷ… thân hình đều khá cao lớn, cho nên trong quá trình liều mạng đưa đẩy nhau co về sau, thỉnh thoảng vẫn có một hai con quỷ vật khí lực yếu hơn bị đẩy ra ngoài.

Những quỷ vật này không con nào là không bị dọa cho gần chết, lập tức nhảy dựng lên như bị điện giật, một lần nữa xông về bên cạnh, sợ mình ngăn cản đường đi của bạch y nữ quỷ. Bất quá cũng có hai ba con xui xẻo, bị văng ra đúng lúc nữ quỷ đi tới, không kịp tránh né liền thấy thân ảnh màu trắng kinh khủng kia dừng lại một chút, sau đó giống như trước, bị một vòng ánh sáng màu lục từ viên ngọc châu xanh biếc nhu thuận chiếu tới, quét từ đầu xuống chân một lượt, rồi vô thanh vô tức thu về.

Sau một lát trên mặt đất lại có một đống xương khô, bạch y nữ quỷ lại tiếp tục đi về phía trước.

Thông đạo vốn rất huyên náo bởi tụ tập vô số quỷ vật, nhưng giờ phút này lại vô cùng yên tĩnh, tất cả quỷ vật đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng kia, giống như đều bị bóng dáng màu trắng này chấn nhiếp. Mà Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc tạm thời thoát khỏi đại nạn, nhìn thấy một màn trước mắt này cũng không khỏi có chút trợn mắt há mồm, nhưng bọn hắn vẫn chưa kịp buông lỏng thì Thẩm Thạch đã phát hiện ra một tự tình không hay.

Hiện tại bọn hắn đứng ở ngay chính giữa thông đạo, lại bị đám quỷ vật vây vào giữa, nói cách khác, bọn hắn đang chắn đường đi của bạch y nữ quỷ, hơn nữa nhìn khoảng cách thì không tới một trượng, chỉ trong nháy mắt bóng dáng màu trắng sẽ đến rồi.

*

Bóng trắng yếu ớt, bồng bềnh mà đến, đồng thời mang theo tiếng khóc thê lương bi ai mà làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc thần sắc đều đại biến, mới vừa được chứng kiến vô số quỷ vật cường hãn ở nơi này đối với nữ quỷ kia cực điểm sợ hãi, hơn nữa uy lực của ánh sáng màu lục quỷ dị kia, Thẩm Thạch cảm thấy sởn hết cả da gà, vô thức mà kêu một tiếng Tiểu Hắc, xoay người muốn chạy đi.

Chỉ là khi hắn mới quay đầu lại, thân hình liền cứng đờ lại, hiện tại xung quanh hắn, tất cả quỷ vật đều sợ hãi cái bạch y nữ quỷ mà nhường ra một lối đi, vì thế cho hắn có chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà ở thông đạo trước mặt hắn hiện giờ, có lẽ các loại quỷ vật đang còn cách nữ quỷ kia một đoạn, nên vẫn còn đang đông đúc chằng chịt vây chặt như nêm cối, hơn nữa sau khi Thẩm Thạch lộ ra ý đồ trốn chạy, nhất loạt quỷ vật đều gầm thét, giương nanh múa vuốt, giống như hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy. Chỉ là, vô luận chúng có hung ác như thế nào cũng không có bất kì con quỷ vật nào dám lại gần Thẩm Thạch, có lẽ nguyên nhân là do vị trí Thẩm Thạch hiện tại đang ở quá gần bạch y nữ quỷ kia.

Trước không đường đi, sau có nữ quỷ, Thẩm Thạch có chút chán nản, thất vọng, tuy tạm thời tránh được cục diện tối tăm là bị đám quỷ vây công nhưng thế cục có vẻ cũng không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào.

Trong khoảnh khắc đang chần chừ do dự, Thẩm Thạch đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo thấu xương từ đằng sau thổi đến, hắn giật mình một cái, lập tức quay người lại, chỉ thấy nữ quỷ kia đã thình lình bay tới trước mặt.

Sau đó, nàng có vẻ lại cảm thấy Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc ngăn trở đường đi của nàng, thân thể ngừng lại.

Tất cả quỷ vật xung quanh, ngay lập tức im lặng xuống, trong thông đạo không một tiếng động.

Một luồng ánh sáng xanh ở viên hạt châu xanh biếc nhu thuận trước ngực của bạch y nữ quỷ chậm rãi sáng lên. Con ngươi Thẩm Thạch rụt mạnh một cái, giờ khắc này trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, căn bản trốn không thoát, mà tốc độ của ánh sáng xanh kia lại nhanh đến kinh người, trong nháy mắt liền chiếu lên trên người của hắn, hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Ở một khắc này, thảm trạng của những con quỷ không may kia hiện lên tràn đầy trong đầu Thẩm Thạch, trong lòng hắn lạnh như băng, kể cả Tiểu Hắc lúc này cũng không dám làm bất kỳ hành động gì.

Ánh sáng màu lục đầu tiên chiếu lên đỉnh đầu Thẩm Thạch sau đó như sóng nước trong suốt, quét từ trên xuống dưới, liên tục chiếu qua toàn thân hắn cho tới mắt cá chân, sau đó dừng lại một lát, hô một cái rồi dời đi chỗ khác, chiếu sang trên đầu Tiểu Hắc Trư.

Thẩn thể Tiểu Hắc cũng run lên một cái, nhưng lại trơ mắt nhìn đạo ánh sáng màu lục kia từ đầu heo chiếu qua thân thể, lại quét tới cái đuôi trên mông của mình, sau đó vô thanh vô tức thu trở về, hóa thành một đạo hào quang trên viên ngọc châu xanh biếc kia.

Trong thông đạo, không có một âm thanh nào, phảng phất như hô hấp của quỷ vật đều ngừng lại. A…,nếu như nói chúng có thể hô hấp được!

Nhưng là một lát sau, Thẩm Thạch bỗng nhiên tràn đầy kinh ngạc mà cúi đầu, nhìn nhìn thân thể của mình, thậm chí có chút không dám tin tưởng mà nhúc nhích cánh tay, vung lên trước mặt lắc lắc.

Hình như là…không có chuyện gì xảy ra, toàn toàn bình thường, không hao tổn gì?

Đây quả thực là một sự việc không thể tưởng tượng, cảm giác vừa rồi thật sự như là vừa đi thăm Quỷ Môn Quan một chuyến, Thẩm Thạch thậm chí còn không tin vào hai mắt của mình. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không biết tại sao hắn và Tiểu Hắc lại kỳ quái mà còn sống khi bị ánh sáng màu lục truy hồn đoạt mệnh kia chiếu vào.

Trái lại, bạch y nữ quỷ tựa hồ đối với tình huống này cũng không có chút phản ứng nào, từ đầu tới giờ một đường lại đây, đều không có bất kì động tác công kích nào, có người chặn đường, nàng liền dừng lại, ánh sáng màu lục chiếu lên, sau đó tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ đối với những quỷ vật xung quanh một điểm cảm giác đều không có.

Mà lúc này, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc vẫn còn sống dưới hào quang của hạt Lục Châu, bạch y nữ quỷ đồng dạng cũng không có bất kỳ động tác nào, chính là im lặng ở tại chỗ lơ lửng.

Sau khi Thẩm Thạch phục hồi lại tinh thần, cảm giác kinh hỉ ban đầu qua đi, ánh mắt hắn lập tức nhìn lên trên người nữ quỷ có bộ tóc đen che mặt ở trước mắt không xa, trong nội tâm lập tức lại phát lạnh, không phát hiện được gì, bạch y nữ quỷ này thật sự là quỷ dị. Tuy không biết tại sao có thể sống sót từ trong ánh sáng màu lục kia nhưng bảo Thẩm Thạch đi kiêu chiến với con quái vật này, hắn cũng không có lá gan này.

Chỉ là hiện tại, hai bên giống như là có chút giằng co. Ánh sáng màu lục của Nữ quỷ không có tiêu diệt hai người họ, nữ quỷ lại không có ý muốn động thủ gạt bỏ Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc, cứ như vậy an tĩnh mà lơ lửng tại chỗ, cả buổi vẫn không nhúc nhích, có vẻ đang đợi cái gì. Mà Thẩm Thạch đồng dạng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trên thực tế, chung quanh nơi này khắp nơi đều là quỷ vật dữ tợn đáng sợ, hắn cũng là vô kế khả thi.

Cứ như vậy giằng co, không biết bạch y nữ quỷ này tiếp theo sẽ làm gì, khi Thẩm Thạch nhìn đến cái thông đạo vừa rồi nữ quỷ tùy ý gạt bỏ từ trong những quỷ vật thực lực đáng sợ. Hắn một chút cũng không dám trêu chọc nàng, cho nên trên đỉnh đầu rất nhanh mồ hôi lạnh chảy ra, đối mặt với một quái mặt khủng bố cường đại như vậy, lại gần trong gang tấc, áp lực này thật sự quá lớn.

Mà đang trong tình trạng vô cùng nguy cấp ấy, bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, hắn nhanh chóng suy nghĩ lại từ đầu tới cuối bộ dáng lúc nữ quỷ tới đây một lần, sau đó nuốt nước bọt một cái, nhưng vẫn đánh bạo hỏi một câu:

“Ngươi… Chẳng lẽ là ngươi muốn đi qua sao?”

(Người dịch: “ Lão Tiêu..., chẵng lẽ là Lão muốn ta bị điên sao?”

=============

Trước quỷ vật khắp nơi

Sau bạch y phất phơ

Chẳng còn chút sinh cơ

Ánh sáng xanh quét tới.