Chương 542: Q3 - Chương 114: Tiếng khóc

Giờ đây trang giấy đột nhiên trống trơn, điều này thực sự làm Thẩm Thạch hơi bất ngờ, mặt khác còn khiến người ta có cảm giác rằng năm đó kẻ cầm bút vẫn chưa thỏa mãn nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì lại không viết tiếp, chừa ra cả một khoảng trắng mênh mang. Có lẽ cho đến hôm nay, giai đoạn lịch sử cổ xưa ấy đã sớm bị chôn vùi rồi tiêu vong theo những tháng năm dài trong quá khứ và chỉ để lại một khoảng trống rỗng.

Thẩm Thạch thoáng bối rối nên hắn cứ nhìn chằm chằm vào ba chữ “ Minh hoàng tử”. Dựa theo những ghi chép trước đó của cuốn sách, chẳng phải Minh hoàng tử đã chết trong biển lửa ở Đông Phượng Cung sao? Phải chăng vị thầy tế này cảm thấy thương hại vì hoàng tử còn quá nhỏ, hay là hắn nhớ đến chuyện gì hoặc giả như hắn nghe được bí mật nào đó về Minh hoàng tử?

Ngay bây giờ trong đầu Thẩm Thạch nảy sinh rất nhiều suy đoán. Tuy nhiên, hắn là tên Nhân tộc ra đời sau thời điểm đó hàng vạn năm, nếu chỉ bằng những ghi chú sơ sài của một cuốn sách thì làm sao hắn có thể thực sự biết rõ được chân tướng sự việc năm ấy, mặt khác bản thân hắn cũng không có ý định tìm hiểu kỹ nên hắn nhanh chóng gạt bỏ sự băn khoăn này ra khỏi đầu và nhìn xuống một lần nữa.

Sở dĩ Thẩm Thạch cẩn thận xem xét những ghi chú cổ đại mà vị thầy tế Yêu tộc đã lưu lại là vì nó đã vô tình đề cập đến việc trong Thần điện Bàn Cổ có che dấu một bí mật. Theo quan sát của hắn, từ khi xâm nhập Địa cung Yêu tộc đến nay, kể cả con quái thú hay sự mất tích bất ngờ của Chung Thanh Lộ có khả năng lớn là liên quan đến bí mật này.

Hiện tại, ngoài cái mật đạo thần bí này thì Thẩm Thạch thực sự không thể nghĩ ra được vì sao ở nơi đây, trong cái đường hầm bị bịt kín và không hề có lối thông sang chỗ khác, cuối cùng Chung Thanh Lộ đã đi đâu?

Nhưng xem ra năm đó vị thầy tế của Thần điện cũng chỉ là tiện thể ghi lại một số điều mắt thấy tai nghe hoặc việc lặt vặt hàng ngày của hoàng thất, vì thế đối với bí mật kia cũng không thấy nhắc lại trong những ghi chép về sau. Tuy Thẩm Thạch chăm chú nghiên cứu nhưng hắn cũng chỉ tiếp cận được phần râu ria của bức tranh lịch sử đó mà thôi. Sau ngày cử hành tang lễ Vũ hoàng đế , Nhị hoàng tử Thành lập tức kế vị. Vậy là chỉ qua một đêm tuyết giá và đẫm máu, một trong những trụ cột quan trọng nhất của Thiên Yêu vương đình đã ầm ầm sụp đổ và đó cũng chính là thần linh, là hậu duệ và huyết mạch của Yêu hoàng vốn được sùng bái, kính ngưỡng bấy lâu.

Ngay cả đến Yêu Hoàng cường đại cũng bị giết, vậy trong Đế cung trên Thanh Long Sơn còn cái gì đáng để sợ hãi và kính ngưỡng đây?

Không có, chẳng có gì hết.

Những năm tháng sau này, Thiên Yêu vương đình lâm vào tình trạng hỗn loạn chưa từng thấy, phần đông các thế lực bắt đầu đấu đá, tranh quyền đoạt lợi, chẳng ai kính phục đứa trẻ con ngồi trên vương tọa kia nữa, thậm chí vào giai đoạn cuối, ngay cả Yêu Hoàng yếu nhược cũng trở thành một phe phái trong Thiên Yêu vương đình và phải dùng đến các thủ đoạn để tranh đấu.

Năm vị Thiên Yêu cường đại nhất cũng dần dần mỗi kẻ một vẻ, Yêu tộc hùng mạnh bị chia năm xẻ bảy, đồng thời vào lúc đó thế giới Hồng Mông khói lửa nổi lên khắp nơi, nghịch tặc Nhân tộc đang chậm rãi vùng lên.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, Thiên Yêu vương đình bắt đầu suy yếu, ghi chép có liên quan đến Nhân tộc càng lúc càng nhiều, từ giọng điệu khinh bỉ cho đến lo lắng rồi thất vọng đến khiếp sợ và tuyệt vọng…Cho đến trang cuối cùng.

**

Mãi cho đến tận sau cùng Thẩm Thạch vẫn không tìm chút tin tức nào khác về bí mật kia.

Thẩm Thạch lấy làm khó hiểu và thu hồi bản ghi chép. Hắn nhìn thoáng qua Thần điện trống trải chỉ có bức tượng thần Bàn Cổ cao lớn sừng sững. Thẩm Thạch cảm thấy ngực mình hơi khó chịu.

Tất cả hi vọng dường như đến đây là chấm hết, Chung Thanh Lộ tựa như không khí và cứ vậy đột ngột biến mất vào hư vô, cuối cùng chẳng nhìn thấy thân ảnh của nàng đâu nữa.

Thẩm Thạch gục đầu đứng bất động, đồng thời rơi vào trạng thái trầm mặc rất lâu.

Về sau hắn xoay người rồi chui qua cái lỗ trên vách tường để đi ra ngoài. Tiểu Hắc loanh quanh trong đại điện một hồi sau đó cũng theo ra.

Một lần nữa, đại điện trống trải lại khôi phục sự tĩnh mịch vốn có, tượng thần cao lớn đứng lặng lẽ, ngẩng đầu như còn đang giận dữ gào thét với trời xanh. Dường như thời gian đang dừng lại, chẳng biết qua bao nhiêu lâu thì bất ngờ từ bên ngoài cửa động vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Thạch và Tiểu Hắc cùng quay lại.

Thẩm Thạch biến sắc vì hắn phát hiện ra một chuyện rất gay go là ở phía lối cũ, nơi ban đầu hắn rơi xuống, cửa động bên trên đã bị bít chặt bởi tầng đất dày đặc và không có cách nào phá bỏ để đi ra ngoài. Nói một cách khác, hiện tại Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đã bị giam hãm rất sâu dưới lòng đất, cái ý tưởng muốn thoát ra và đi tìm các Trưởng lão Nguyên Đan của Lăng Tiêu Tông giúp đỡ không thể thực hiện được rồi.

Phía sau hết đường lui, đằng trước chỉ còn lại cái Địa cung thần bí, nguy hiểm và khó lường của Yêu tộc. Vào lúc Thẩm Thạch quay lại gian điện thờ thần Bàn Cổ này, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên tượng thần cao lớn, sau đó tự chế giễu và lẩm bẩm một câu, được thôi, chí ít còn có thể tìm kiếm tung tích của Chung Thanh Lộ một phen.

Giờ đây, Thẩm Thạch cũng không dừng chân lâu ở Thần điện Bàn Cổ, bởi vì khi trước hắn đã cẩn thận cố gắng tìm kiếm trong khu vực này nhưng không thu hoạch được gì. Vậy nên Thẩm Thạch dẫn Tiểu Hắc nhanh chóng đi thẳng ra khỏi đại điện, quay lại đường hầm cũ.

Đường hầm chìm trong sự im lặng và kéo dài lê thê về phía trước. Thẩm Thạch hít sâu một hơi rồi cất bước đi thẳng, khi đến được cái ngã ba đầu tiên thì Thẩm Thạch hơi dừng lại và ngoái nhìn vào lối rẽ có ba cánh cửa mà hắn đã mở ra, không dừng lại lâu, ngay sau đó hắn tiếp tục tiến lên.

Sâu trong thông đạo hoang vắng, mọi thứ dường như câm lặng, không có bất kỳ một tiếng động hay dấu hiệu của sự sống nào, vang vọng ở trong đó chỉ duy nhất có tiếng bước chân của Thẩm Thạch và Tiểu Hắc. Khi họ tiếp tục đi về phía trước, con đường bắt đầu tách nhánh, mỗi nhánh lại hướng về một phương khác nhau, hoặc theo một hướng nhất định, kéo dài và không biết nó nối đến nơi nào. Vậy đâu mới là con đường thực sự?

Thẩm Thạch vô cùng cẩn thận nhưng chẳng biết tại sao hắn đã đi rất lâu mà không gặp dù chỉ một kẻ địch, quỷ vật hay yêu thú gì gì đó trong truyền thuyết. Hình như dưới cái Địa cung hẻo lánh này chẳng tồn tại thứ gì cả, ngay đến những thứ gọi là cơ quan của mê cung hắn cũng không thấy xuất hiện.

Phải chăng do vị trí khác thường của Thần điện Bàn Cổ nên trong phạm vi này ở mê cung sẽ ít nguy hiểm hơn?

Thẩm Thạch không biết nguyên nhân nhưng đương nhiên đối với hắn như thế là chuyện tốt. Chỉ có điều, tuy hắn không ngừng tiến lên phía trước và đã rất thận trọng nhưng Thẩm Thạch nhanh chóng nhận ra mình không nhớ nổi đường đi.

Ở một vài thời điểm, Thẩm Thạch bất ngờ dừng bước rồi đột nhiên quay lại thì phát hiện sau lưng mình có vô số những con đường khác nhau nhưng hắn chẳng thể nào tìm lại được đường cũ. Không có yêu thú, quỷ vật hay cơ quan nhưng chỉ bằng các lối nhỏ, phòng ốc bình thường và trầm mặc dưới cái Địa cung này cũng đủ để vây khốn Thẩm Thạch.

Sắc mặt Thẩm Thạch tái nhợt nhưng hắn vẫn bình tĩnh vì hắn đã sớm dự đoán được phần nào kết quả này. Sau vài vạn năm mới thấy được cung điện khổng lồ còn sót lại của một Yêu tộc cường đại, sao có thể đơn giản được.

Thẩm Thạch đứng lặng im suy nghĩ, sau đó gọi Tiểu Hắc đi tiếp. Chỉ có điều, khi hắn mới đi được ba bốn bước, bỗng nhiên rùng mình rồi khựng người lại chăm chú lắng nghe, từ nơi nào đó ở phía trước bỗng vang lên tiếng khóc thút thít:

“Ư ư ư…”

=================

Vua trẻ con, triều chia năm xẻ bảy

Chung Thanh Lộ, phải nàng khóc nỉ non?