Con đường tối tăm này dài hơn con đường sáng sủa lúc trước rất nhiều, không những thế khắp nơi đều là bùn đất và đá vụn, vì thế Thẩm Thạch đi thêm một đoạn liền không thể không xuất ra hỏa cầu để chiếu sáng phía trước con đường thêm một lần nữa.
So với cái đường hầm lúc trước tương đối bằng phẳng và tràn đầy ánh sáng do nhân công tạo nên thì ở nơi con đường tối tăm lúc này khắp nơi lộn xộn, rất nhiều nơi trên vách đá và cả trên mặt đất đều có những vết trảo rõ ràng và cực lớn, giống như có một con cự thú đã tới đây tàn phá bừa bãi, hoặc là một con Xuyên Sơn Giáp khổng lồ đã đào móc qua nơi đây.
Thẩm Thạch trầm mặc đi tới, nhờ ánh lửa mờ nhạt cẩn thận nhìn khắp nơi bên trong đường hầm, ở sâu trong lòng đất lúc này vốn là một thế giới vô cùng thần bí và quỷ dị, chí ít cũng bị phong bế trên vạn năm và chưa hề có người đặt chân tới. Nhưng không hiểu sao, Thẩm Thạch tại thời điểm này cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Không có gió, không có hơi nước ẩm ướt, nhưng thích hợp để sinh tồn.
Đường hầm tối tăm này không hề giống đường hầm tràn đầy ánh sáng lúc trước thẳng tắp một đường đi tới mà ở đây nó thường xuyên uốn lượn, xem ra con cự thú đào móc huyệt động kia chẳng biết tại sao thường xuyên thay đổi phương hướng. Thẩm Thạch không có khả năng biết được nguyên nhân, hiện tại hắn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà đi đến.
Hành tẩu trong bóng đêm như vậy làm cho người ta cảm thấy thời gian dài ra khác thường, bên ngoài địa phương mà hỏa cầu chiếu sáng, dù cho trước người hay sau lưng đều là vô biên vô hạn bóng tối, phảng phất ở sâu trong lòng đất lúc này chỉ có một mình hắn, loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, có phần hít thở không thông.
Nhưng may mắn là hắn thủy chung cũng không phải đơn độc một mình, ở bên cạnh hắn còn có Tiểu Hắc vẫn luôn làm bạn, một người một heo vẫn luôn dựa vào nhau, ít nhất thấy bên người lúc này còn có một đồng bạn, cảm giác sợ hãi liền bớt đi rất nhiều.
Mà ngoài điều này ra thì Tiểu Hắc cũng còn có chỗ lợi hại.
Sau một đoạn đường rất dài lặng lẽ đi tới, Tiểu Hắc vẫn luôn trầm mặc theo sát bên cạnh Thẩm Thạch bỗng nhiên thân thể thoáng dừng một cái, rồi dừng lại hẳn, sau đó ngẩng đầu, cái mũi đưa lên không trung ngửi vài cái.
Thẩm Thạch liền phát hiện ra động tác của Tiểu Hắc, trước tiên cũng ngừng lại theo, ánh mắt lóe lên, nói khẽ: “ Phía trước làm sao vậy, có quái vật đến sao?”
Hai mắt Tiểu Hắc vẫn nhìn phía trước, sau một lát bỗng nhiên dị quang lóe lên một cái, rồi giương mắt nhìn về phía Thẩm Thạch, trong miệng nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng.
Thẩm Thạch khẽ gật đầu, trầm mặc một lát, sau đó nói: “Chúng ta qua đó xem.”
Tiểu Hắc cũng không biểu lộ thêm động tác gì, dù luôn hoạt bát hiếu động nhưng giờ phút này có vẻ cũng lộ ra chút yên tĩnh khác thường, nhưng vẫn quay mặt về phía trước, nơi bóng tối và nguy hiểm rình rập, nó vẫn như cũ vẫn đi theo bên người Thẩm Thạch, hướng về phía trước mà đi tới.
Lúc này đi đến, đại khái cũng không đến khoảng cách một trăm trượng, Thẩm Thạch liền nhìn thấy ở phía trước chỗ cuối thông đạo, dường như có một vòng ánh sáng đang phát lên.
*
Đạo ánh sáng kia nhìn có chút quen mắt, dường như hắn đã nhìn thấy ánh sáng không khác biệt lắm trên một con đường mà hắn đã từng đi qua, có điều ánh sáng đó căn bản là dịu dàng vô sắc, cũng không làm người khác chú ý như ánh sáng chói lọi của màu vàng kim này.
Thẩm Thạch nhẹ nhàng dập tắt hỏa cầu trong tay, lập tức cả người hắn và Tiểu Hắc bên cạnh cùng rơi vào trong bóng tối, vì thế ánh sáng phía trước có vẻ sáng thêm vài phần. Nhìn kỹ lại, loáng thoáng có thể thấy đó như là một cái động lớn bị tổn hại, trên mặt đất chồng chất lộn xộn một đống lớn đất đá vụn và bùn đất, nhưng chỗ xa hơn thì sạch sẽ hơn nhiều.
Xem ra, giống như là một bức tường của một gian đại sảnh bị lực lượng cường đại nào đó đánh cho lủng một cái hố.
Đại sảnh cung điện trong động kia hẳn là một bộ phận của Yêu tộc cung điện trong truyền thuyết?
Trong lòng Thẩm Thạch có chút khẩn trương, bởi vì trong truyền thuyết, Cung điện của Yêu tộc địa cung theo như truyền thuyết chính là một trong những nơi nguy hiểm nhất ở nhân gian, nghe nói bên trong địa cung có vô số quỷ vật, yêu thú khát máu tàn bạo, đến nỗi năm đó Nhân tộc Lục Thánh đều không thể không đem tòa cung điện này phong bế lại, mà ba trăm sáu mươi lăm cây trấn yêu trụ sừng sững đứng ở Thanh Long sơn mạch sau vạn năm tới ngày nay chính là chứng cứ rõ ràng.
Nhưng mà từ chỗ hắn nhìn lại, có vẻ phía trong cái cửa động, ít nhất là trong đại sảnh dường như là trống trơn, cũng không có dấu hiệu nào của vật còn sống, cũng giống như lối đi bên trong Kim Thai Thạch kia đồng dạng là yên tĩnh một mảnh, không có bất kì dấu hiệu của vật còn sống nào. Lông mày Thẩm Thạch có chút nhíu lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ quỷ vật yêu thú kia là ở địa phương khác trong địa cung, ở phương hướng này không có nhiều lắm sao?
Nhưng mặc kệ là như thế nào, không có quỷ vật đáng sợ, cùng yêu thú cường hãn tồn tại, đối với Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc mà nói tự nhiên là một chuyện tốt, thậm chí còn đối với việc tìm kiếm Chung Thanh Lộ đang bị mất tích mà nói cũng hẳn là một tin tức tốt, ít nhất Thẩm Thạch không cần lo lắng vạn nhất khi tìm được nàng, kết quả lại là phát hiện tình cảnh nàng bị một đám quỷ vật vây quanh.
Mang theo vài phần chú ý cẩn thận, Thẩm Thạch chậm rãi tiến lại gần đại động bị tổn hại kia, cửa động bị phá vỡ lộn xộn không có quy luật, khắp nơi đều là bùn đất, đá vụn dơ bẩn, nhưng mà đi đến bên cạnh cửa động, cẩn thận thò đầu vào trong nhìn quanh một cái, Thẩm Thạch liền phát hiện cung điện rộng lớn này còn lớn hơn gấp đôi so với mình suy đoán trước, nhưng cũng như trước đã từng thấy, bên trong điện rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, cũng không thấy tung tích của bất kỳ sinh vật nào, ánh sáng ôn hòa sáng ngời từ trên đỉnh đầu cung điện chiếu sáng xuống chỗ này.
Thẩm Thạch quét mắt qua một lát, sau đó nhảy qua cửa động bị phá, đi vào.
Từ nơi tối tăm đi vào cung điện tràn ngập ánh sáng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng mà Thẩm Thạch cũng không quá để ý những cái này, sự chú ý của hắn rất nhanh liền bị những đồ vật bên trong điện đường này hấp dẫn.
Đại bộ phận mặt đất trong gian phòng của điện đường này được phủ lên những gạch đá hình vuông thật lớn, chất liệu cùng kích thước không sai biệt lắm so với Kim Thai thạch trong thông đạo, nhưng mà ở những điêu khắc bên ngoài, so với không ít đồ án trên Kim Thai thạch thì ngược lại ở đây tất cả đều trơn nhẵn, không có bất kỳ đồ hình điêu khắc nào. Trong đại điện có sáu cây Đại trụ, chia làm hai hàng mỗi hàng ba cây, cách nhau tầm hơn mười trượng, đứng sừng sững ở trong đại điện mà chống đỡ đỉnh mái vòm. Mà từ mấy cây đại trụ này hướng về phía trước, ở ngay giữa trung tâm, hình như là nơi thờ phụng một cái tượng thần.
Trừ những cái đó ra, gian phòng trống trải trong đại điện này dường như không còn đồ vật gì khác đáng chú ý.
Tiểu Hắc trước khi tiến vào đại điện còn có vẻ có chút cảnh giác, nhưng nhìn thấy trong đại điện không có một bóng người, nó rõ ràng có chút buông lỏng xuống, sau khi nhìn ngó xung quanh, bắt đẩu ngửi ngửi khắp nơi. Thẩm Thạch cũng không có đi quản nó, hắn đánh giá xung quanh một lúc, xác định lúc này trong đại điện thực sự không có ẩn tàng cái gì nguy hiểm, những quỷ vật yêu thú như trong truyền thuyết thật sự kỳ quái mà không ở chỗ này, hắn liền hướng tới tòa tượng thần đi đến.
Nếu như cả gian đại điện to lớn như này chỉ dùng để cung phụng tòa tượng thần này thì có lẽ sẽ có chút manh mối ở tòa tượng thần phía trên kia.
Bước chân đi trong đại điện vốn là rất nhỏ nhưng bởi vì ở đây quá yên tĩnh ngược lại trở nên rõ ràng và vang dội dị thường, Thẩm Thạch đi tới phía trước, tự nhiên có ý nghĩ mình trở nên nhỏ bé, theo hắn dần dần tới gần tòa tượng thần, bản thân liền dần dần nhỏ bé, mà lúc này tòa đại điện lại càng ngày càng cao lớn, kể cả phía trước tòa tượng thần này dường như trong lúc vô hình mà trở lên nguy nga.
Đây quả là một loại cảm giác rất kỳ quái, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đầu, phát hiện kiến trúc của đại điện kết cấu là chính giữa cao, bốn phía thấp. Mà chỗ cao nhất của mái vòm chính là phía trên của tòa tượng thần, cho nên từ phía dưới nhìn lên sẽ cảm thấy tượng thần này thực sự có vài phần đỉnh thiên lập địa.
Cũng không biết tòa đại điện này, hoặc có thể nói là tòa Yêu tộc địa cung này đến tột cùng là vị cổ nhân nào đã xây dựng lên, không tính địa phương khác, chỉ riêng gian phòng này nhìn như một gian phòng trong đại điện bình thường, tựa hồ cũng không kém tiêu chuẩn hiện nay. Chẳng qua là nếu nghĩ kỹ lại, Thẩm Thạch bỗng nhiên nghĩ đến, lúc Yêu tộc địa cung xây dựng là vào thời Thiên Yêu vương đình, mà công nhân lúc kiến tạo có lẽ đại bộ phận đều là nô lệ đê tiện nhất thời bấy giờ, chính là Nhân tộc…
Hắn khe khẽ lắc đầu, đi tới phía dưới tượng thần, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy tòa tượng thần trước mắt to lớn vô cùng, không giống thời đại hiện nay là những pho tượng có tư thế ngồi ngay ngắn, thần thái ôn hòa, nó thình lình đứng thẳng, hai chân đạp đất, mắt nhìn trừng trừng, toàn thân trên dưới vẻn vẹn chỉ có một bộ da thú bên hông, cơ bắp như Sừng Rồng nhô lên, mang đến cảm giác tràn đầy lực lượng cường hãn. Mà ở trên mặt nó thình lình hiện lên một cỗ cuồng nộ chi sắc, tựa như bẩm sinh kiệt ngạo bất tuân, căm tức nhìn lên trời xanh.
Tay trái nó cầm kiếm, tay phải nắm búa, dưới mũi kiếm rủ xuống, Cự phủ xung thiên, tư thế giống như đang toàn lực ứng phó, gào thét, sau một khắc muốn bổ tất cả mọi thứ trước mặt.
Cổ khí thế kia, tuy chỉ là tượng thần, nhưng khí thế phô thiên cái địa ấy vẫn khiến cho Thẩm Thạch trong nháy mắt ngừng thở, vô thức lui về phía sau một bước. Cũng ngay trong lúc đó, hắn đã nhận ra lai lịch của vị thần này.
Khai thiên tích địa, được gọi là Hồng Mông vạn vật chi tổ, Bàn Cổ cự thần!
===============
Cuối thông đạo một tòa cung điện
Thờ cự tượng trầm lặng đứng yên
Trái cầm kiếm phải cầm cự phủ
Bàn Cổ thần tích địa khai thiên.